“Các người đã không có ý định giao người ra ngoài, vậy chúng ta chỉ có thể tự mình động thủ rồi!”
Trong khoảng thời gian ngắn, khí thế cường đại của Hoắc Cảnh Sâm tràn lan khắp căn phòng, đối mặt với kẻ địch như thế, trên thực tế, khi vừa mới bắt đầu thì trong lòng bọn họ đã hoảng sợ cực độ.
“Lách _ _ cách_ _” tất nhiên âm thanh súng lên cò này là của những người đến từ căn biệt thự này!
Nhìn lại mấy người vẫn ngồi trên ghế sa lon, dù cho bị bao vây giữa một trận giương cung bạt kiếm nhưng Hoắc Cảnh Sâm vẫn là không nhúc nhích.
Vòng vây tạo thành cảm giác như thể sói vào miệng cọp, một vòng người đồng loạt nâng họng súng màu đen chỉa vào chính giữa, lấy ghế sa lon làm tâm điểm, hướng đến vị trí mấy người Hoắc Cảnh Sâm.
Trong lúc đó Hoắc Cảnh Sâm lười biếng đứng tại chỗ, cười như không cười nhìn cũng không nhìn bộ dạng của những người đó.
Một giây kế tiếp không có ai thấy rõ anh đến tột cùng đã hành động như thế nào, chỉ là đến khi tỉnh hồn lại thì trên tay anh đã xuất hiện cây súng lạnh lẽo, ngón tay nhanh nhẹn chuyển đến giữa đem cây súng lục chuyển vào trong lòng bàn tay.
Ngẩng đầu lên, ánh mắt tăng lên một tầng hứng thú giết chóc.
“Có lẽ các người còn không biết, Hoắc Cảnh Sâm tôi ghét nhất chính là, người khác chỉa súng về phía tôi!”
Từng câu từng chữ rõ ràng khác thường, lại giống như đem một tầng băng mỏng hung hăng đập ở trên mặt mấy người kia,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuc-cung-lat-ban-con-la-me-trom-duoc/1643607/chuong-170.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.