Cửa phòng bệnh lúc mở lúc đóng, Mộ Niệm Thần ‘ ngủ say ’ trên giường mở hai mắt ra. Lúc đó, trong con ngươi có một tầng thần sắc cô đơn mà chính cô cũng không phát hiện ra.
Hoàng hôn mặt trời lặn về phía tây, trong phòng bệnh lớn như vậy bị dính vào một tầng ánh nắng màu vàng ấm nhàn nhạt. Sau khi tỉnh lại làm một trận ầm ĩ, cho tới giờ phút này Mộ Niệm Thần mới xem như thật sự có thời gian suy tư chuyện đã xảy ra hai ngày nay.
Về Hoắc Cảnh Sâm.
Nếu như nói trước đây cảm giác vẫn còn một chút mơ hồ, thậm chí cô còn có thể lừa gạt chính mình. Như vậy ngày hôm qua khi cô phát hiện Hoắc Cảnh Sâm gặp nguy hiểm, trong nháy mắt trái tim như bị bóp chặt, không chút do dự đẩy hắn ra. Hoặc ở giây phút kia của sáng hôm nay, hình như cô đã hiểu được điều gì đó, trái tim cảm thấy rất đau đớn và thân thể đã phóng đại cơn đau đó đến vô hạn.
Cô phát hiện mình không còn biện pháp thuyết phục mình ở bên người đàn ông đó chỉ bởi vì mình muốn gặp con trai, hoặc là do ‘ mạn ’ giao nhiệm vụ cho cô nữa.
Bất kì ai cũng thấy được, cô vừa bắt đầu đã xác định rõ ràng bản chất của người đàn ông Hoắc Cảnh Sâm này rất nguy hiểm. Tuy nhiên anh ta lại làm cho người ta không khống chế được mà muốn trầm luân hoàn toàn vào xoáy nước hấp dẫn đó, lúc cô đã bị cuốn sâu vào trong đó, cô còn trông cậy mình có
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuc-cung-lat-ban-con-la-me-trom-duoc/1643680/chuong-135.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.