Ads Editor: Kim Tuyến
Sáng sớm bảy giờ ngày hôm sau.
“Mẹ, rời giường.”
Một bộ dạng nhỏ đứng trước giường, vì sao nhà nhóc mỗi sáng sớm tình huống hoàn toàn ngược lại so với nhà người khác. Cái vấn đề được mẹ nhà mình gọi rời giường này mà nói, nhóc chưa từng có đãi ngộ được hưởng thụ qua mà hoàn toàn ngược lại.
Mộ Niệm Thần ôm chú gấu đồ chơi khổng lồ vẫn như cũ đang ngủ say, đây là món đồ chơi hai năm trước mẹ đưa cho cậu lại bị nhóc ghét bỏ suốt một tuần lễ. Một chút phản ứng đều không có, đôi mắt trông mong đứng trước giường anh bạn nhỏ Tây Hàn quyết tâm thực hiện ý định.
“Mẹ, mẹ bức con.”
Anh bạn nhỏ Tây Hàn lắc lắc đầu, khóe môi nhếch lên nụ cười gian như có như không.
Một giây sau cầm một thứ trong tay, không chút do dự nhét vào trong miệng Niệm Thần, rồi sau đó thảnh thơi dựa ở trên tường bắt đầu đếm ngược.
“Ba…”
Mộ Niệm Thần vẫn còn đang trong mộng đẹp, một chút phản ứng cũng không có.
“Hai…” Một anh bạn nhỏ tròng mắt xem đồng hồ trên tay, bảo đảm tính đúng thời gian.
Mộ Niệm Thần vẫn như cũ không có phản ứng, thậm chí theo bản năng nghiền ngẫm hai mắt.
“Một…”
“A – -” Mộ Niệm Thần phút chốc từ trên giường ngồi bật dậy, Một hồi lắc qua lắc lại sau chạy thẳng đến buồng vệ sinh.
Anh bạn nhỏ Tây Hàn che mặt, khuôn mặt sáng ngời đi đến cửa toilet:
“Mẹ, tất cả đều là do mẹ bức con!”
“Nôn – -” bên trong truyền tới âm thanh Mộ Niệm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuc-cung-lat-ban-con-la-me-trom-duoc/1643787/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.