Giọng nói trầm thấp, lạnh lùng phối hợp với khí thế kiêu ngạo, ngang ngược, khiến tên đeo kính sợ tới run bắn cả người.
"Cậu... cậu Kỷ... cậu có ý gì?" Tên đeo kính đau đến nỗi cả khuôn mặt đều co rúm lại, gã cầm chặt lấy cổ tay của mình nói:
"Nhà họ Tần chúng tôi ở thành phố Anh Đào dù gì cũng có máu mặt, cậu làm như vậy hơi quá đáng rồi đó!"
"Quá đáng sao?" Kỷ Dạ Bạch mím môi cười lạnh, "Mày chạm vào người phụ nữ của tao, chẳng lẽ không quá đáng? Mày là cái thá gì, mày mà cũng dám kêu gào trước mặt tao hả!"
Tung một cú đá thật mạnh vào bụng Tần Thịnh, gã ôm bụng, ngã xuống đất.
Nghe giọng nói quen thuộc có lẽ vì nổi giận nên khàn khàn, Ninh Hề Ninh cảm thấy chóp mũi mình cay cay: "Kỷ Dạ Bạch..."
Kỷ Dạ Bạch ôm Ninh Hề Nhi vào lòng, ngửi thấy trên người cô có mùi rượu, tức giận gào lên với Cung Tu: "Mày không biết cô ấy bị dị ứng với rượu à! Vậy mà còn để cho cô ấy uống rượu! Cung Tu, mày định hại chết cô ấy có đúng hay không!"
Cung Tu ngẩn ra.
Dị ứng... rượu?
Hèn gì vừa nãy ánh mắt của cô nhìn gã lại tràn ngập cầu xin.
Rõ ràng không thể uống, nhưng cuối cùng vì thể diện của gã, cô vẫn uống hết.
Mộc Y Tinh mặt mũi trắng bệch, cười hòa giải: "Trời ơi, cậu Kỷ, Tần Thịnh chỉ đùa một chút thôi mà..."
Kỷ Dạ Bạch không khách khí ngắt lời cô ta: "Tôi cho phép cô nói chuyện hả?"
"Không có... nhưng mà..." Mộc Y Tinh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuc-cung-om-cai-nao/2627487/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.