Ninh Hề Nhi chưa kịp hiểu chuyện gì, giơ tay gõ cửa: "Cậu gì ơi?"
Bên ngoài không có bất cứ ai đáp lời, mà chỉ truyền lại tiếng bước càng ngày càng xa...
Ninh Hề Nhi ý thức được có điều gì đó không đúng, càng đập cửa thật mạnh: "Cậu gì ơi? Cậu còn ở ngoài không thế?"
Cô nắm lấy tay nắm cửa, nhưng không thể mở được cửa ra, bên ngoài hình như bị thứ gì đó chặn lại rồi.
Một suy nghĩ bỗng xuất hiện trong đầu: Cô bị người ta nhốt ở đây rồi!
Trời ơi!
Lại bị trúng kế rồi!
Nhìn cô gái kia yếu đuối vô hại, nào ngờ lại là người mưu mô, ác độc như vậy!
E là váy bị dính bẩn cũng chỉ là lời nói dối!
Ninh Hề Nhi buồn bực đạp cửa, cô sờ điện thoại, phản ứng đầu tiên là gọi điện thoại cho Kỷ Dạ Bạch, nhưng tay bỗng dừng lại giữa không trung.
Trời, sao cô phải gọi cho Kỷ Dạ Bạch chứ?
Ngón tay lướt trên danh bạ, cô chợt nhớ ra mình đang ở trường Trung học Phổ thông Mộc Anh, và cô không quen ai cả.
Gọi cho Cung Tu ư? Thật là mất mặt, đâu thể mặt dày gọi cho cậu ta được chứ.
Gọi cho Kiều Nam Thành? Sợ là tên ngốc đó sẽ cầm dao chém người mất.
Xem mấy giờ đã nào... Á á á! Muộn học mất rồi!
...
Tiếng chuông vào lớp vang lên...
Cô Liễu đứng trên bục giảng, vẻ mặt tươi cười nói: "Chào các em, giáo viên dạy môn Tiếng Anh của các em không được khỏe, tiết học hôm nay cô sẽ dạy các em!"
Các học sinh phía dưới đều
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuc-cung-om-cai-nao/2627503/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.