Kiều Nam Thành ném mạnh chiếc ghế về phía cô giáo Liễu!
Cô Liễu quay lưng ra đỡ đòn theo bản năng, rồi những cơn đau dữ dội ập tới, cô ta hét to một tiếng rồi ngã lăn ra đất gào lên: "Đánh người này, đánh người này! Học sinh đánh giáo viên! Cứu tôi với..."
Chiếc ghế lăn dưới đất rồi va vào chiếc bàn học sinh, vang lên tiếng ầm lớn.
Kiều Nam Thành nắm chặt nắm đấm, vẫn muốn đánh tiếp.
"Tên ngốc này!" Ninh Hề Nhi giậm chân, vội vàng xông lên giữ lấy cậu ta, "Đừng đánh nữa! Cậu dừng tay lại cho tôi!"
Thái dương của Kiều Nam Thành nổi gân xanh, nhưng do có Ninh Hề Nhi đứng chắn phía trước, cậu ta chỉ đành lẩm bẩm: "Cô ta... cô ta mắng cậu... đánh là đúng rồi còn gì..."
Chẳng biết ai lầm bầm trong góc phòng học: "Ôi, các cậu có phát hiện, anh chàng đẹp trai mới chuyển trường này, hình như bị nói lắp..."
Cô gái kia vừa nói như vậy, những người khác lập tức nhận ra: "Đúng vậy! Thảo nào mấy bạn cùng lớp với cậu ta đều nói, cậu ta chưa từng nói câu nào! Còn tưởng rằng là trầm tính ít nói cơ, không ngờ là lại bị tật nói lắp..."
Nghe những lời chế giễu của những người kia, Ninh Hề Nhi ngước lên quát: "Nói đủ chưa?"
Mấy người kia lập tức im miệng.
Ninh Hề Nhi liếc nhìn Kỷ Dạ Bạch, ánh mắt hắn chăm chú nhìn cô, có điều con ngươi sâu thẳm khó đoán, cô căn bản không thể đoán được hắn đang nghĩ gì.
Hít sâu một hơi, Ninh Hề Nhi xách cổ áo của cô Liễu lên, cánh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuc-cung-om-cai-nao/2627505/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.