Editor: Nguyetmai
Ninh Hề Nhi há hốc mồm: "Cậu nói cái gì?"
Kỷ Dạ Bạch lười nhác liếc cô một cái, lặp lại: "Tôi nói, cậu ở cùng phòng với tôi."
Mặt cô bỗng nóng bừng!
"Ai muốn ở cùng phòng với cậu chứ... Tôi, tôi, tôi..." Ninh Hề Nhi ấp a ấp úng, không thốt nên lời.
Mọi người vây xem trưng ra vẻ mặt đau buồn "M* kiếp, hai người đừng hành hạ lũ FA thế được không?"
"Anh đây không cho cậu quyền từ chối, nhưng cậu có hai sự lựa chọn. Một là ngoan ngoãn đi theo tôi. Hai là tôi vác cậu đi." Kỷ Dạ Bạch nhướng mày, khuôn mặt điển trai vô cùng ngang ngược và kiêu căng.
Ninh Hề Nhi liên tục xua tay: "Cậu là nam, tôi là nữ, sao chúng ta có thể ở chung một phòng chứ?"
Kỷ Dạ Bạch khẽ mỉm cười.
Nụ cười đó, như thể mê hoặc tất cả mọi người, hắn cúi người xuống, tiến gần chiếc tai nhỏ nhắn, trắng muốt của Ninh Hề Nhi, thổi một hơi nóng, "Cũng không phải chưa từng ngủ chung, chẳng phải ở nhà chúng ta cũng ở một phòng sao?"
Hắn cố gắng nói thật nhỏ, giọng nói truyền cảm như vậy, khiến nửa người của Ninh Hề Nhi đều tê dại, khuôn mặt đỏ như thể nhỏ ra máu, cô bất lực cắn môi: "Kỷ Dạ Bạch, cậu đừng có quá đáng..."
"Xem ra cậu không có ý định nghe lời." Kỷ Dạ Bạch nghiêm nghị, bất ngờ nắm lấy eo cô, vác cô lên vai!
Ninh Hề Nhi: "..."
Mọi người vây xem: "..."
"Thẻ phòng." Kỷ Dạ Bạch nói ngắn gọn.
Nhân viên lễ tân lập tức cung kính đưa tấm thẻ màu vàng cho hắn:
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuc-cung-om-cai-nao/2627704/chuong-222.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.