"Thầy ơi, con muốn bái thầy làm thầy." Sau khi tan học, cậu bé lại hấp ta hấp tấp đi theo tới nhà của ông thầy bảnh bao.
Ông thầy bảnh bao lấy ra một chai nước suối từ trong tủ lạnh, lại lấy ra thêm một chai sữa tươi đưa cho cậu, "Tôi vốn chính là thầy của cậu, cậu còn muốn bái tôi cái gì nữa?"
"Con muốn luyện võ với thầy."
"Luyện vũ? Tôi không biết, tôi chỉ dạy ca hát."
"Ai nha nha, con nói là luyện võ, là công phu quyền cước, ai bảo thầy dạy con khiêu vũ chứ, thầy đã lớn tuổi rồi, con còn sợ thắt lưng của thầy đau thôi."
Động tác uống nước của ông thầy bảnh bao hơi chậm lại, ánh mắt nheo lại quan sát cậu, "Tôi rất già sao?"
"Muốn nghe nói thật hay nói dối." Cậu bé uống sữa tươi hỏi.
"Nói nhảm." Ông thầy bảnh bao liếc cậu một cái, đương nhiên là lời thật.
"Vậy thì con lời ít mà ý nhiều để hình dung thầy, hay là thêm mắm thêm muối hình dung thầy?" cậu bé nói mờ mịt.
"Đơn giản chút đi!"
"Không được, với cái tướng mạo xinh đẹp này của thầy, con vẫn phải thêm mắm thêm muốn mà hình dung thầy chứ" cậu bé uống một hơi hết sữa tươi, rồi mới nói: "Thầy à, thầy có biết, người cực kỳ đặc biệt như thầy, nói chuyện không quanh co lòng vòng mà trực tiếp như thế, nếu như thương tổn đến thầy, thầy cũng đừng ghi hận con đấy."
"Không sao, cậu cứ việc nói đi, thầy đây không có ưu điểm gì khác, chính là trái tim có năng lực chịu đựng đặc biệt mạnh, mời cậu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuc-cung-phuc-hac-me-van-con-rat-thuan-khiet/469569/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.