Anh ngồi gần cô, đưa tay ôm eo cô, cười ha ha mà nói: “Noãn, anh dù cầm thú cũng chỉ cầm thú với mỗi mình em!” “Thôi đi, ai tin?” Ngày đó cũng không biết là ai nói bên cạnh anh có một đống phụ nữ a! “Thật!” Con ngươi xanh đen của Mặc Phi Tước chớp chớp ánh sáng vô cùng chân thành.
“Tôi không tin.” Mặc Noãn lại hừ mũi.
Anh nhếch môi, cuối cùng vẫn đem lời giải thích suýt bật thốt ra kìm nén trở lại, cho dù cô ấy tin tưởng, cũng không thay đổi được quyết định của cô ấy, cô ấy đã quyết tâm đi, che giấu vẻ ưu thương nơi đáy mắt, anh vô lại cười nói: “Cô nhóc này, quả nhiên thông minh hơn rất nhiều, không dễ mắc mưu nhỉ!” “Bỏ bàn tay bẩn thỉu của anh ra!” Cũng biết là anh lừa gạt, cầm thú làm sao có thể giữ mình trong sạch, đẩy tay của anh ra Mặc Noãn đứng lên, cầm chén đi ra ngoài, nhìn bóng lưng cô rời đi, Mặc Phi Tước mới tháo xuống khuôn mặt ngụy trang tươi cười, lộ ra nét mặt mệt mỏi cùng chua xót, từng ngày qua đi nhanh chóng, ngày cô ấy rời đi đã đến gần, cảm giác này thật không dễ chịu, thật sự không dễ chịu chút nào! Thở dài một hơi, chuông điện thoại réo vang, anh tự tay bắt máy! “Tổng tài, chuyện đã làm xong!” “Ừ!” Đơn giản đáp một tiếng xong để điện thoại xuống, con ngươi xanh đen trong suốt chớp động mọi lo lắng, trở ngại anh đều nắm trong tay.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
Mặc Noãn đi tới phòng khách đặt chén
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuc-cung-phuc-hac-me-van-con-rat-thuan-khiet/469942/chuong-231.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.