Cố Bảo Bảo cảm giác mình không cách nào hít thở, máu dâng trào, cả người vô lực, không còn cảm giác được cái gì nữa.
Trừ hơi thở nóng bỏng cùng nụ hôn nồng nhiệt của anh.
"Vật nhỏ." Anh dời môi cô, nỉ non bên tai, sau đó hôn theo má cô, kéo áo ngủ của cô ra.
Không khí lạnh lẽo bất ngờ ùa vào, trong suy nghĩ hỗn loạn có một tia sợ hãi, anh không cho cô chút cơ hội thanh tỉnh, đạp cửa phòng ngủ ra, đặt cô lên giường.
Cô thở gấp, cơ thể dưới sự vuốt ve của anh run rẩy không ngừng, khuôn mặt tuấn tú lộ ra nụ cười tà mị, môi anh cúi xuống ngậm lấy "nụ hoa" hồng của cô.
"Không. . ."
Tay cô chống ngực anh, động tác không chút ý nghĩa nào này khiến anh cười khẽ, "Vật nhỏ, không muốn anh thế, vậy có thể. . ."
Bàn tay đi xuống, dễ dàng tìm thấy nụ hoa đầy đặn, ngón tay nhẹ nhàng vỗ về chơi đùa, làm cho cô không kìm nén được tiếng rên.
"Không. . . Không. . ." Môi cô chỉ còn thốt ra được một âm đơn duy nhất, cơ thể lại không tự kìm hãm được dán chặt vào anh, đúng vậy, một mình cô. . . không cách nào thừa nhận.
"Đừng sợ. . ." Anh hôn cô, một bên cởi áo khoác mình ra, sau đó cầm lấy bàn tay nhỏ bé đặt lên áo sơ mi của mình, cặp môi mỏng thốt ra hai chữ: "Cởi ra. . ."
Như một loại độc dược, như một lời nguyền rủa, tay cô ngoan ngoãn cởi từng cúc áo trên áo sơ mi ra, từng cái một
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuc-cung-tu-tren-troi-roi-xuong-me-lo-mo-ba-lanh-lung/2222559/chuong-84.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.