"Ô… Tha thầy…"
Tiếng khóc nức nở rên rỉ quanh quẩn trong phòng học không bóng người, người đàn ông thân hình trắng như tuyết bị trói chặt trên bàn, giống như con sơn dương chờ đến giờ hiến tế…
"Chậc… Thầy khóc đáng thương quá đi…"
"Ô… Kiệt.. Đều do thầy không tốt, em thả thầy ra, chúng ta về phòng làm tiếp được không?" Lục Thư Dĩnh vừa thẹn vừa sốt ruột, khóc đến nước mắt lưng tròng.
"Không! Em thích làm trong phòng học!"
"Nhưng vạn nhất bị ai thấy…"
"Thấy thì càng tốt! Tốt nhất là để toàn thế giới biết, thầy là người của Vương Vũ Kiệt này! Coi về sau thầy còn trốn được đến đâu?"
"Ô… Chỉ là hiểu lầm mà…"
"Hừ, cuộc đời bản thiếu gia lần đầu tiên nói rõ tình cảm, thầy làm sao dám nghi là giả hử?" Nghĩ thầy bỏ chạy sau ngày cậu ta tỏ tình, Vương Vũ Kiệt bụng vẫn đầy cơn giận!
"Ô… Thầy tưởng do công dụng của thuốc… Ai biết em mũi bị ngạt đâu…’ Lục Thư Dĩnh oan ức nói.
"Còn dám nói! Nếu thầy chịu tin thì đã không phát minh ra cái gì mà "Hết hy vọng mà lăn xuống dưới" rắc rối đó, sẽ không phát sinh đám chuyện lùm xùm này?" Vương Vũ Kiệt tét mông thầy một cái!
"Ô… Về sau không dám nữa…"
"Nhưng phát minh ngốc xít của thầy cũng không hoàn toàn vô dụng, nghe nói Lôi Kình giờ cả ngày quấn quýt với Thiên Kì, em thấy Thiên Kì giờ tướng đi rất kì quái, nhất định buổi tối thường bị cái tên võ sỹ nhà nghề* hành cho thê thảm! Ha ha…" Vương Vũ Kiệt có vẻ vui khi thấy người khác
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuc-lac-tien-su/497290/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.