Vương Vũ Kiệt khẩn cấp thông báo cho khu vui chơi của nhà mình, yêu cầu bọn họ lập tức điều tra ảnh chụp từ camera ngày hôm đó.
Đáng tiếc vì đèn trong nhà ma mờ mịt, kẻ bắt cóc lại lẫn trong đám người, hình ảnh tương đối mờ.
"Coi như thôi đi, Kiệt, về sau thầy cẩn thận chút là được, sẽ không để… tên bắt cóc kia có thể có cơ hội nữa." Lục Thư Dĩnh nhìn cậu nhóc vì mình mà lo lắng, trong lòng rất áy náy.
"Như thế nào lại thôi được? Ngày nào còn chưa bắt được cái tên biến thái đó, em còn bất an."
Vương Vũ Kiệt nghĩ linh tinh đến lúc cậu ta không có bên cạnh, thầy đã gặp chuyện gì…
Trời ạ!
Từ trước đến nay cậu ta không sợ trời không đất, nay phải sợ hết chuyện này đến chuyện khác.
"Yên tâm, thầy, em sẽ mang ảnh qua Mỹ dùng công nghệ phân tích hình ảnh mới nhất, Rất nhanh sẽ có kết quả thôi."
"Kiệt, vất vả cho em. Chúng ta về phòng nghỉ nhé?"
"Dạ."
Lục Thư Dĩnh nắm tay cậu ta, đưa đến bên giường, đỡ cậu ta nằm xuống.
"Em mấy hôm nay ngủ không đủ giấc, gầy đi rồi." Lục Thư Dĩnh vuốt ve khuôn mặt mỏi mệt của cậu nhóc, đau lòng nói.
"Gầy không phải tốt sao?" Vương Vũ Kiệt nghịch ngợm nháy mắt mấy cái.
"Em béo hay gầy đều đẹp." Lục Thư Dĩnh cười dịu dàng, ngổi cạnh giường giúp cậu ta cởi tất.
"Thật? Thế nếu em thành béo phì, sẽ đè bẹp thầy mất!"
"Em thật là." Lục Thư Dĩnh đỏ mặt, "Dù thầy có nói gì em đều ở trên còn gì?"
"Ở
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuc-lac-tien-su/497294/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.