Sáng sớm, mặt trời vừa mới nhú lên một chút.
Một tia nắng ban mai chiếu lên ngọn đồi đất xa xa, khiến cho vùng cao nguyên nhuốm thêm vài phần sắc màu khác lạ.
Bên ngoài thỉnh thoảng vang lên vài tiếng chó sủa.
Hà Viện co người lại, mơ màng dụi mắt.
Tôn Lập Côn vẫn còn ngủ, quần áo vẫn là bộ hôm qua, trong phòng vẫn còn vương chút mùi rượu, rõ ràng hôm qua anh uống không ít.
Hà Viện vén rèm lên nhìn ra ngoài, sân vẫn chưa có ai, cô lấy điện thoại ra xem giờ, rồi kéo mền lại nhắm mắt thêm lát nữa.
Tôn Lập Côn dậy mà không gọi Hà Viện, lấy bộ quần áo sạch rồi đi ra ngoài.
“Lập Côn, dậy sớm vậy?”
Tôn Lập Côn gật đầu, hỏi: “Mẹ, con đi tắm, nhà mình còn nước nóng không?”
Mẹ Tôn đặt chổi xuống, đi xem thử: “Còn chút, không đủ thì mẹ đun thêm cho.”
“Dạ, lát nữa mẹ đi sang nhà cô gái kia thì gọi con.” Vừa nói, Tôn Lập Côn vừa đi về phía căn nhà gỗ.
Mẹ Tôn cười đáp liên tục, vốn dĩ bà ấy còn tưởng Tôn Lập Côn quên mất chuyện này, định bụng sẽ nhắc nhở, thấy anh còn nhớ, lập tức yên tâm phần nào. Bà ấy hiểu rõ, lần này Tôn Lập Côn trở về, phần lớn là vì chuyện của Lập Sơn, chỉ cần anh còn quan tâm đến gia đình, thì chuyện cưới hỏi của Lập Sơn cũng không đến nỗi khó khăn.
Mở cửa ra, Hà Viện đã mặc quần áo chỉnh tề ngồi ngay ngắn.
Tôn Lập Côn lắc lắc nước trên đầu, tiện tay cầm khăn khô lau tóc.
“Sao ngồi ngơ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuc-non-trong-tam-mat-sam-man/2965400/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.