3 ngày sau đó, biết được Tư Đồ Thần đi Nam Tô, một mình Phùng Tĩnh lái xe đến biệt thự tại khu nhà giàu TĨnh An.
Trong bóng đêm, Phùng Tĩnh dừng xe trước cửa, sau đó bước xuống xe, nhìn quanh chung quanh, xác định không có ai theo dõi, nàng mới đi vào bên trong biệt thự.
Trong phòng ngủ tại lầu 2 của căn biệt thư, Tư Đồ Hạo Thiên thấy một màn như vậy, sắc mặt âm trầm bất định, sau đó lấy con dao găm bên hông ra, bước xuống phòng khác.
- A....
1' sau, Phùng Tĩnh bước vào bên trong nhà, thuận tay đóng cửa lại. Đi vào bên trong nhà, Phùng Tĩnh muốn mở đèn lên, chợt cảm nhận có một cái gì đó gác lên cổ nàng, tản ra hơi thở lạnh lẽo làm nàng hét lên.
- Tốt nhất là cô không nên cửa động.
Tư Đồ Hạo Thiên mở miệng, giọng nói lạnh lùng.
- Anh..
- Cô tới đây làm gì? Chẳng lẽ muốn giúp lão tạp mạo Tư Đồ Thần kia bắt ta sao?
Phùng Tĩnh cố gắng nói cái gì, kết quả bị Tư Đồ Hạo Thiên lạnh lùng cắt ngang.
- Không...Không phải.
Phùng Tĩnh vội vàng phủ nhận, nói:
- Hạo Thiên, anh biết là em yêu anh nhiều biết bao không, làm sao em có thể làm như vậy?
- Yêu ta?
Tư Đồ Hạo Thiên giận quá thành cười nói:
- Cô còn có mặt mũi nói yêu ta sao? Cô yêu ta, hay là âm thầm trợ giúp người ngoài, làm cho ta giống như một con chó nhà có tang cút ra khỏi Đông Hải bang?
- Hạo Thiên, em không cố ý mà, lúc ấy em chỉ nói
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuc-pham-cuong-thieu/1386779/chuong-159.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.