Lâm Thiên nghe thấy Khương Hùng Dũng nói như vậy, trên gương mặt anh tràn ngập lửa giận.
Trên lôi đài.
“Trận đấu kết thúc, mong lập tức dừng tay! Mong lập tức dừng tay.
Bởi vì Lâm Thiên đã mở miệng nhận thua, cho nên trọng tài liên tục kêu ngừng.
Nhưng Hắc Báo không dừng lại, vẫn đang tiếp tục đấm vào đầu Bạch Sa luôn không nhúc nhích, bộ dạng giống như thề phải đẩm Bạch Sa phọt óc mới thôi.
“Dừng tay, lại không dừng tay tôi sẽ nổ súng theo quy
Mãi đến khi trọng tài lấy súng lục ra chĩa về phía Hắc định
Bảo, Hắc Báo mới dừng tay.
“Nhanh cứu người cho tôi! Cứu người!”
Vẻ mặt Lâm Thiên dữ tợn la to về phía trước.
Thạch Hàn đứng bên cạnh Lâm Thiên nắm chặt tay vang ken két.
Nếu không phải trọng tài lấy súng ra ngăn cản Hắc Bảo, Thạch Hàn đã chuẩn bị lên đài cứu Bạch Sa rồi.
Đội chữa bệnh đợi ở bên cạnh vội vàng tiến lên lôi đài, dùng cảng nâng Bạch Sa xuống, sau đó tiến hành cấp cứu ở hiện trường.
Còn hiện giờ Bạch Sa sống hay chết, Lâm Thiên hoàn toàn không biết.
Lâm Thiên chỉ biết rõ một điểm, chỉ sợ Bạch Sa lành ít dữ nhiều.
Trên ghế ngồi xem thi đấu.
“Ha ha, thắng! Tôi thắng!” Khương Hùng Dũng hưng phần cười ha ha, bởi vì cuối cùng ông ta cũng thắng Lâm Thiên.
Đối với Khương Hùng Dũng mà nói, ông ta đấu với Lâm Thiên nhiều lần như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên ông ta thắng, đương nhiên là ông ta sẽ sung sướng, vui vẻ, kích động rồi.
Còn thắng ở trước
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuc-pham-dai-thieu/2486309/chuong-141.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.