Cũng bởi như vậy, trong lòng Lâm Thiên sớm đã không còn những cái gọi là thân thích nữa.
Bên ngoài cửa.
Lâm Hải Quang nhìn thấy cánh cửa bị Lâm Thiên đóng lại, trong lòng lộ ra vẻ bực tức.
“Lâm Thiên, mày chả có bản lĩnh gì cả, chỉ giỏi nổi nóng, lại còn đóng sầm cửa với tao, cả đời này đã định sẵn mày chỉ là đồ bỏ đi rồi.
” Lâm Hải Quang lạnh lùng nói.
Sau khi nói xong, Lâm Hải Quang liền quay người sang chiếc Maserati bên cạnh.
Trong phòng.
“Sinh nhật lần thứ 80 của ông nội, đi hay không đi?” Lâm Thiên tự lẩm bẩm.
Sau khi suy đi tính lại, Lâm Thiên gọi điện cho người mẹ đang dưỡng bệnh ở nước ngoài, hỏi ý tứ của mẹ.
Ý của mẹ rất đơn giản, bảo Lâm Thiên đến tham dự.
Buổi sáng ngày hôm sau, Lâm Thiên liền lái chiếc xe Lamborghini đến huyện Kiến Nghiệp.
Huyện Kiến Nghiệp chính là quê hương của Lâm Thiên.
Ông nội của Lâm Thiên là người sáng lập và là chủ tịch của tập đoàn Lâm Thị ở huyện Kiến Nghiệp, mặc dù hiện tại ông cơ bản không còn hỏi về việc công ty nữa, nhưng tại huyện Kiến Nghiệp vẫn còn sức ảnh hưởng lớn.
Bác cả của Lâm Thiên là bí thư huyện Kiến Nghiệp.
Bác hai của Lâm Thiên là tổng giám đốc hiện tại của tập đoàn Lâm Thị huyện Kiến Nghiệp, chịu trách nhiệm quản lý mọi việc của tập đoàn Lâm Thị.
Tập đoàn Lâm Thị chắc chắc là doanh nghiệp lớn thứ nhất thứ nhì ở huyện Kiến Nghiệp.
Tên Lâm Hải Quang vừa rồi đến thông báo cho Lâm Thiên chính là còn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuc-pham-dai-thieu/2486385/chuong-212.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.