Nhà hàng của bọn họ chỉ thuộc tầng trung mà thôi, lợi nhuận cả một năm cũng chỉ có mấy tỷ, số tiền ba tỷ năm trăm triệu đồng này chỉ có trong mơ mà thôi.
“Này cậu, cậu… tấm ngân phiếu của cậu không phải là giả chứ?” Quản lí đại sảnh cười nói.
Người quản lí đại sảnh từ khi đi vào cừa đến giờ, đều không chú ý đến Lâm Thiên, bởi vì cách ăn mặc của Lâm Thiên quá bình thường.
Cô ta không thể tin được, Lâm Thiên lại có thể là người có thể đưa ra ba tỷ năm trăm triệu đồng.
Tổng giám đốc Lương cười lắc đầu: “Ồ, chuẩn bị cả một tấm chi phiếu giả cơ à, còn muốn ở đây lừa người hả? Cậu xem tôi là đứa trẻ không trải sự đời hả? Nếu như cậu có thể chi ba tỷ năm trăm triệu đồng, tên của tôi sẽ viết ngược lại.
”
“Nếu như ông không tin, có thể gọi điện xác nhận với ngân hàng.
” Lâm Thiên khoát tay.
Quản lí đại sảnh nghe thấy vậy, vội vàng lấy điện thoại ra.
Gọi cho ngân hàng, xác nhận chi phiếu có phải đồ thật hay không.
Bên trên chi phiếu có số hiệu, sau khi quản lí đại sảnh đọc qua điện thoại, bên phía ngân hàng nhanh chóng trả lời.
“Được, tôi biết rồi, cảm ơn anh.
”
Sau khi quản lí đại sảnh nói xong, liền cúp điện thoại.
“Quản lí, sao rồi?” Tổng giám đốc Lương mở miệng hỏi.
“Tổng giám đốc Lương, bên ngân hàng trả lời chi phiếu là đồ thật.
” Quản lí đại sảnh tỏ ra một chút kinh ngạc.
“Gì cơ? Chi phiếu là đồ thật sao?”
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuc-pham-dai-thieu/2486576/chuong-459.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.