Một tên vệ sĩ nghe vậy đành quay bước vào phòng bệnh.
Khoảng chừng một phút sau.
Nam Cung Chính cha của Liễu Diệp từ trong phòng bệnh đi ra.
“Lâm Thiên, cậu tới làm gì?” Nam Cung Chính nhìn Lâm Thiên.
“Đương nhiên là đến thăm Liễu Diệp, Liễu Diệp thế nào rồi?” Lâm Thiên vội vàng hỏi.
“Thương thế không nặng lắm, nhưng mà…” Nam Cung Chính biểu tình nghiêm trọng.
“Nhưng mà cái gì?” Lâm Thiên sốt ruột tiếp lời.
Ngay lúc này, Công Tôn Phong Vân cũng hấp tấp chạy đến, xem bộ dáng này chắc là đến thăm Liễu Diệp.
“Phong Vân, cháu đến rồi.” Nam Cung Chính vừa nhìn thấy Công Tôn Phong Vân liền nhanh chóng chạy ra đón tiếp.
“Bác Chính, Liễu Diệp thế nào rồi ạ?” Công Tôn Phong Vân vừa đi vừa hỏi.
“Cái này… Phong Vân cháu tốt hơn hết là cứ cùng bác vào xem thử đi.” Nam Cung Chính ấp a ấp úng nói.
Ngay sau đó, Nam Cung Chính dẫn Công Tôn Phong Vân đi vào bên trong phòng bệnh, Lâm Thiên thấy vậy cũng gấp gáp đi theo phía sau.
Sau khi tiến vào phòng bệnh.
Bên trong phòng bệnh còn có vài người trung niên khác, đều là người của dòng họ Nam Cung.
Liễu Diệp đang nằm tựa trên giường bệnh.
Trên mặt Liễu Diệp vẫn còn quấn vải thưa, chỉ lộ ra đôi mắt, miệng và lỗ mũi, không thể thấy gương mặt.
Lâm Thiên phải nhìn xuống quần áo Liễu Diệp mặt trên người mới dám khẳng định đây là Liễu Diệp.
"Anh Lâm Thiên.”
Liễu Diệp thấy Lâm Thiên đi vào, vội vàng kích động kêu tên Lâm Thiên.
Công Tôn Phong Vân đi phía trước Lâm Thiên nghe vậy,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuc-pham-dai-thieu/2486637/chuong-529.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.