Đường Huyền đợi nha hoàn kia rời khỏi, bèn quay lại ôm lấy Thanh Liên đằng sau.
- Bảo bối, muộn như vậy còn không ngủ, có tâm sự gì sao?
Thanh Liên thấp giọng nói:
- Công tử, có phải Thanh Liên vừa quấy rầy chuyện tốt của ngày không?
- Chuyện tốt?... Ah, ha ha, làm gì có chuyện đó, thực ra nha hoàn đó vừa rồi hình như đứng ra gió quá lâu nên có chút tức ngực, ta chỉ là giúp nàng ta xoa bóp một chút để máu lưu thông thôi… hay là ta cũng giúp nàng xoa bóp một chút!
Nói xong cũng không đợi Thanh Liên phản đối hai tay hắn liền sờ loạn một hồi.
Thanh Liên cũng không kháng cự, khuôn mặt đỏ hồng lên, cúi đầu nói:
- Công tử, đừng… bên ngoài trời gió to, vào trong nhà đã…
Đường Huyền thấy Thanh Liên giống như đã hoàn toàn mặc ình thích làm gì thì làm, liền vui mừng, ôm nàng lên bế vào trong nhà, ra hiệu cho bọn nha hoàn lui đi rồi đóng cửa phòng lại.
Ngoài trời gió thổi lá cây xào xạc, trong phòng ánh nến dập dờn, cảnh sắc vừa động mà vừa tĩnh. Thanh Liên bị Đường Huyền nằm đè trên người, chỉ nhắm mắt im lăng, thân thể mềm mại hơi run run lên, đôi môi nhỏ xinh mím chặt lại, có vẻ nàng có chút sợ hãi.
- Thanh Liên, trăng hôm nay thật đẹp a!
Đường Huyền thấy nàng có vẻ quá căng thẳng, bèn nói vài câu cho có chút không khí.
- A…
Thanh Liên mở mắt, thấy hắn nhìn mình chằm chằm thì càng ngượng ngùng hơn. Sau đó không biết nàng lấy dũng khí
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuc-pham-hon-quan/2271934/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.