Trần tri huyện kinh hoảng ngã bệt xuống đất, thằng cháu họ của lão còn chưa kịp kêu tiếng nào đã chết không kịp ngáp, ngay cả đám bộ khoái của lão cũng hoảng sợ không kém. Đám người này mặc dù ngày nào cũng đem đao kiếm đi khắp nơi dọa người, nhưng thực sự thấy cảnh giết người như dẫm một con kiến thế này thì họ mới thấy lần đầu. Nếu cả đám hơn trăm người kia cùng xông lên một lúc thì hẳn cả đám bộ khoái ở đây phải chết mà không ai biết. Trần tri huyện càng nghĩ càng hoảng sợ, càng tin tưởng đối phương là quân đội do Tấn vương nuôi.
- Trần tri huyện, hiện tại ngươi tính thế nào? Hay là chơi trò cá chết lưới rách, liều mạng xông lên cùng bổn tướng đánh một trận? Bổn tưởng cũng lâu rồi không được hưởng cảm giác chém giết…
Âm thanh vừa trầm vừa lạnh lẽo khiến cả lũ người Trần tri huyện run lên cầm cầm. Cá chết lưới rách? Cái đó còn phải xem là cá nào, lưới nào, chứ như đám cá cảnh của lão thì làm sao thoát khỏi tấm lưới thép này!
Chính vào lúc Trần tri huyện đang hoang mang, một tiếng hô vang lên từ cửa phủ:
- Tướng quân, hãy khoan đã!
Không cần biết là ai, nhưng Trần tri huyện cực kỳ cảm kích người vừa hô lên, dù sao lão cũng có thêm một chút thời gian để suy nghĩ.
- Tướng quân, Tấn vương có một bức mật thư gửi cho ngày.
Lúc này đèn trong viện được bật sáng. Trần tri huyện nhìn vào thì phát hiện kẻ ngồi trong phòng kia là một nam tử không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuc-pham-hon-quan/2271936/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.