Tiêu Dao ngẩn người, mờ mịt chỉ vào tấm mặt nạ dịch dung, hỏi: “Vân sư huynh, đây là bộ dáng trước đây của Bắc sư huynh?”
Vân Huyền gật gật đầu khẳng định, hắn cùng với Bắc Trần Phong bảy tuổi cùng vào Thần Y cốc , cho nên đối với bộ dáng Bắc Trần Phong lúc ấy rất làrõ ràng.
Tiêu Dao hơi hơi nhíu mi, chỉ vào rượu oa ( má lúm đồngtiền =)) ) , có một chút không được tự nhiên nói: “Huynh có thể haykhông nhớ lầm nha? Tuy rằng khuôn mặt này có chút giống Bắc sư huynh,nhưng là khuôn mặt này có rượu oa, Bắc sư huynh cư nhiên không có!”
Vân Huyền cười khổ lắc lắc đầu, ôn nhu hỏi ngược lại: “Tiểu sư đệ, ngươi làm sao mà biết Bắc Trần Phong hắn không có rượu oa?”
Tiêu Dao hơi hơi kinh ngạc, ngược lại vỗ vỗ cái trán, giật mình nói: “Ta vẫn nghĩ là hắn không có rượu oa, kỳ thật là ta chưa từng thấy hắn cười !”
Tiêu Dao đi đến trước mặt Bắc Trần Phong, chỉ vào mặt mình, mờ mịt hỏi: “Bắc sư huynh, ngươi biết Quỷ Thủ sao? Vì sao mặt của ngươi giống mặt nạdịch dung này như vậy ?”
“Không biết.” Bắc Trần Phong nhíu mi lắc lắc đầu, mâu trung lóe lên một tia bi thương.
Nghe thấy Bắc Trần Phong không chút do dự trả lời, Giang Thương có chút đồng tình với Quỷ Thủ, tuy rằng chính mình và Quỷ Thủ vừa thấy mặt liền đấuvõ mồm, nhưng chỉ có Quỷ Thủ mới khiến mình không thể kiềm chế như vậy,hiện giờ nhìn tôn tử của Quỷ Thủ cư nhiên lắc đầu nói không biết gia gia của
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuc-pham-su-huynh-trien-khong-ngot/408938/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.