Người mặc áo trắng đó là Trương Thiếu Kiệt, nhìn thấy Ngọc Nhi không kiềm chế được nhung nhớ kích động, từ khi biết nàng ở Đường gia, hắn mấy lần định đang đêm đột nhập vào Đường phủ gặp nàng, nhưng Đường gia canh gác quá nghiêm ngặt, dù mấy hộ vệ của Đường gia không ngăn cản được hắn nhưng muốn gặp nàng một cách âm thầm là không thể, chưa nói hắn mơ hồ nhận ra vừa tới gần Đường gia là bị ánh mắt theo dõi ở trong bóng tối, nên hắn đành kiếm chế.
Nhưng lúc này hắn không dằn lòng được nữa, đứng bật dậy đi tới:
- Hồng Nương, thời gian qua muội sống ra sao?
Trương Thiếu Kiệt và Ngọc Nhi sớm chiều ở bên nhau gần mười năm, thoáng nhìn một cái hắn có thể nhận ngay ra nàng sau tấm khăn che mặt.
Đường Kính Chi mặt sa sầm.
Ngọc Nhi đã gả vào Đường phủ, thành nữ nhân của y, vậy mà tên công tử này gọi thẳng khuê danh của nàng ngay trước mặt y, hiển nhiên không coi mình vào đâu.
Phải, y biết nàng tên là Dư Hồng Nương, nhưng nàng không muốn y gọi như thế.
Giữa bọn họ rốt cuộc có quan hệ gì?
Ngọc Nhi chầm chậm bỏ khăn che mặt xuống, hàm răng đều đặn như ngọc trai cắn môi hồng, lòng cũng cảm xúc ngổn ngang trăm mối, ấp úng nói:
- Muội sống rất tốt, Nhị sư huynh, gia gia, gia gia ...
- Không còn nữa.
Trương Thiếu Kiệt mặt mày buồn bã, dừng bước, quay đầu sang một bên.
- Cái gì?
Ngọc Nhi sắc mặt đại biến, đi nhanh tới trước mặt Trương Thiếu Kiệt, hỏi lớn:
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuc-pham-tai-tuan/2668679/chuong-300.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.