Xe ngựa của nữ nhân, kỳ thực ngang với khuê phòng thứ hai, có một nam nhân leo lên, làm Lâm Úc Hương hết sức bất mãn, cho dù hai người danh phận là phu thê, nhưng cho tới nay vẫn chưa chưa hề có chuyện phu thê ân ái, ngay cả ngủ chung một giường cũng chưa có, nhưng Đường lão thái quân đích thân ra lệnh, bảo nàng phải chiếu cố tốt cho Đường Kính Chi, Lâm Úc Hương cuối cùng chỉ đành nén oán hận xuống, nặn ra nụ cười vâng dạ.
Sống chung với nhau mười ngày qua, cả hai đều ăn ý né tránh vấn đề giường chiếu, Lâm Úc Hương không muốn, từng tính, nếu Đường Kính Chi cưỡng ép nàng chết chứ không chịu.
Còn Đường Kính Chi, một là thấy Lâm Úc Hương cố ý lạnh nhạt với mình, cũng không hề muốn ép nàng, hai là hiện thân thể y đã khôi phục phần nào, nhưng vẫn còn quá yếu, căn bản không thích hợp cùng nữ nhân hoan ái, hiện cứ lấy sức khỏe làm trọng, dung hợp hai tính cách, nhẫn nại là thứ Đường Kính Chi không thiếu.
- Ồ, sao bên đường có nhiều lưu dân thế?
Do hiện giờ còn là sáng sớm, cho nên người qua lại không nhiều, Đường Kính Chi nhìn ngó một lúc đang chán định kéo rèm xuống thì thấy xa xa có một đám đông ăn mày quần áo rách nát.
Thị Mặc ngồi ở càng xe, nghe vậy đáp:
- Nhị gia quên rồi sao, biên quan từng liên tiếp mất tám chín tòa thành, số lưu dân này là từ biên cảnh phương bắc chạy tới.
- Ừm, những người này thật đáng thương.
Đường Kính Chi gật
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuc-pham-tai-tuan/2671762/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.