Lúc anh vừa vào quán thì thấy Lâm Thanh Hà đã ngồi sẵn đợi anh ở đó rồi.
Hôm nay cô mặc một bộ trang phục giản dị với áo sơ mi kẻ sọc màu hồng trắng, đi kèm là chiếc quần jean và mũ lưỡi trai.
Trông cô cực kỳ trẻ trung hoạt bát.
Sau khi nhìn thấy Trần Gia Bảo thì cô ấy mừng rỡ hét lên, sau đó lại như “yến bay về tổ” mà chạy nhanh đến rồi sà vào lòng anh cười nói vui vẻ: “Anh Bảo, Thanh Hà rất nhớ anh, cực kỳ nhớ anh.”
Chu Linh Hoa ngồi ở cách đó không xa nhìn thấy cảnh này thì trong lòng cô ngập tràn sự đố kỵ.
Tuy nhiên, cô luôn nhớ rõ thân phận của mình, cô chỉ là người tình lặng lẽ của Trần Gia Bảo mà thôi, có một số chuyện không nên vượt qua ranh giới của nó.
Trần Gia Bảo khẽ cười rồi vuốt tóc cô bé, nói: “Này, dì Đàm đang ở bên cạnh đấy, cẩn thận sau này dì cười cho.”
Lâm Thanh Hà đỏ mặt, cô miễn cưỡng rời khỏi vòng tay anh.
Lúc này Đàm Ánh Nguyệt ngồi bên cạnh lại cười trêu chọc: “Hai người cứ tự nhiên đi, tôi không thấy gì cả nhé.”
“Dì, dì xấu xa quá đi.” Đột nhiên câu nói đó lại khiến cho khuôn mặt của Lâm Thanh Hà đỏ bừng, cô bé vội vàng chạy đến bên cạnh Đàm Ánh Nguyệt mà làm nũng.
Trần Gia Bảo mỉm cười ngồi xuống phía đối diện Chu Linh Hoa, sau đó anh lại nhìn cô với một ánh mắt mờ ám.
Chu Linh Hoa bỗng dưng cảm thấy chột dạ, cô nhanh chóng nhìn về phía Lâm Thanh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuc-pham-than-y/1351106/chuong-334.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.