Chương 1786
Trần Gia Bảo nhìn ra ngoài cửa sổ xe. Dựa vào ánh đèn xe và ánh trăng mờ ảo, anh nhìn thấy một khu rừng ở bên phải và một con sông không xa phía bên trái. Ngay cả khi ngồi trong xe, anh cũng có thể nghe thấy tiếng sóng nước ồn ào đang chảy.
“Ừ.” Trần Gia Bảo thản nhiên ăn bánh bao, mở cửa xe đi ra bờ sông, hiển nhiên việc dựng lều hoàn toàn do Đoàn Vinh phụ trách.
Mặc dù Đoàn Vinh không bằng lòng nhưng cũng không dám lên tiếng phản đối, cầm hai cái lều được cuộn lại trong thùng xe, đi vào rừng cây.
Khi Trần Gia Bảo đi bộ bờ sông, không khí tràn ngập hơi ẩm, vô cùng mát mẻ.
Dưới ánh trăng, dòng sông lăn tăn xào xạc xô vào nhau khiến lòng người thổn thức.
Lúc này chỉ nghe thấy tiếng phanh gấp, Ferrari và Porsche đi phía sau nãy giờ cũng dừng lại.
“Cả buổi chiều đều phải ngồi trong xe, mệt chết rồi.” Hồng Yến Nhi đẩy cửa xe bước ra ngoài, hít thở một hơi sâu rồi dang rộng cánh tay mỉm cười: “Không có ai ở đây hết, bên cạnh còn có khu rừng, không khí ở đây tốt hơn so với thành phố nhiều. Nếu sau này tôi già đi… Không, không, chị đây vĩnh viễn ở tuổi mười tám, không bao giờ già đi.”
Khương Ngọc, Ngô Thanh, Hoàng Chí Huy và những người khác cũng theo sau.
Đầu tiên, bọn họ nhìn thấy Trần Gia Bảo đang đứng bên bờ sông, Ngô Thanh cười khinh thường nói: “Tên khốn này còn có tâm tình ngắm cảnh sông nước.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuc-pham-than-y/1353550/chuong-1786.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.