Diệp Hoan mặc kệ ánh mắt xung quanh, quỳ xuống trước mặt Tiểu Thanh, nắm lấy vai cô bé: “Tiểu Thanh, em phải nhớ kỹ, chúng ta là cô nhi nhưng chúng ta không phải thằng hề! Chúng ta không cần phải làm xiếc để xin ăn. Người khác có thể cúi đầu trước hoàn cảnh nhưng chúng ta nhất quyết không. Tôn nghiêm của chúng ta còn trân quý hơn những kẻ khác, Tiểu Thanh, em đã hiểu chưa?”
Tiểu Thanh giương đôi mắt đẫm lệ nhìn Diệp Hoan, mờ mịt gật đầu.
Lúc đứng dậy, Diệp Hoan bỗng cảm thấy vô cùng mệt mỏi, thân thể như không còn sức lực.
Bữa tiệc từ thiện tối nay vốn được tổ chức với một mục đích tốt đẹp, cuối cùng lại thành ra như vậy thật sự vượt quá dự liệu của hắn. Nếu như bắt hắn phải hy sinh lòng tự trọng để đạt được mục đích thì hắn tình nguyện không tổ chức buổi tiệc này. Hắn không thích lão viện trưởng và Tiểu Thanh bị người ta quan sát như động vật trong sở thú, đáng hận hơn nữa là bọn họ lại dùng ánh mắt nhìn kẻ lừa đảo để quan sát.
Diệp Hoan đã từng nếm trải rất nhiều đau khổ và cay đắng để bảo vệ tôn nghiêm của mình nhưng hắn vẫn luôn một mực kiên trì tín niệm ấy. Ngay cả những lúc cận kề cái chết hắn cũng chưa từng cúi đầu, hiện giờ hắn đã có tiền rồi, vì cái gì còn phải cúi mình trước người khác.
Diệp Hoan đứng trên sân khấu lạnh lùng quét mắt khắp gian phòng, đáy mắt chợt lóe lên khi chạm đến ánh mắt Dương Tố
Mao Tuyền đứng bên cạnh Dương
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuc-pham-thao-can-thai-tu/1410026/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.