Mặt cậu chủ u ám, nhìn Lan San đàng hoàng ngồi phía bên phải anh, xa anh chừng một cánh tay, cuối cùng cũng chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài một tiếng.
Tới cùng thì trước mặt cô, anh chỉ có thể nhượng bộ.
Trong xe cuối cũng yên tĩnh lại, Sở Tiều vụng trộm nhìn thoáng qua kính chiếu hậu, vừa lúc nhìn thắng vào ánh mắt rét căm căm của cậu chủ, anh tôi sợ tới mức tay khẽ run rẩy.
.........
Cuối cùng đến nơi, Lan San mới vừa xuống xe còn chưa đứng vững, thì đã cảm thấy có một trận gió lạnh thổi qua, cô lạnh đến run run một phen.
Một giọng nữ giòn giã vang lên bên tai: “Anh Dạ, anh đã đến rồi, anh Tu bảo em tới đón anh."
Lan San tò mò xoay người, thế mới biết hóa ra trận gió vừa rồi không chỉ là một trận gió lạnh, còn là một trận gió xinh đẹp.
Giờ này cô tôi đang ôm cánh tay Minh Dạ cười rực rỡ, vậy mà Minh Dạ không đẩy cô tôi ra, trên mặt lại trở nên ấm áp.
Cô gái nhỏ phỏng chừng còn chưa tới 20 tuổi, dáng vẻ rất đẹp, đôi mắt to tròn, miệng nhỏ xinh, ngũ quan tinh xảo như búp bê mặc lễ phục phù dâu, đôi má đỏ bừng, mang theo chút mũm mĩm của trẻ con, thuần khiết như thiên sứ.
Nhìn dáng vẻ của bọn họ, hình như quen khá thân, việc này đến khiến Lan San hơi tò mò về thân phận của cô gái.
Sở Tiều nhỏ giọng nói với Lan San: “Là em họ của chú rể hôm nay, tên Lam Vi Nhi."
Lúc Lam Vi Nhi thấy Lan
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuc-sung-de-nhat-phu-nhan/606882/chuong-141.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.