Lan San quay đầu lại vẫy vẫy tay với Vệ Thạc Nhân, vội vàng đuổi theo Minh Dạ, mặc kệ cái gì, chỉ cần đi theo anh là được.
Sau khi mọi người đã rời khỏi, Vệ Thạc Nhân ngồi trong căn phòng trống rỗng, cười một tiếng nói hẹn gặp lại.
...............
Đến lúc về đến nhà họ Minh, đã là gần rạng sáng, đường phố đều trở nên yên tĩnh, so với cảnh vật ồn ào náo nhiệt của ban ngày, càng có vẻ thêm trầm tĩnh.
Trên đường thỉnh thoảng có vài chiếc ô tô, phóng nhanh tốc độ vượt qua chiếc xe của hai người.
Lan San nghĩ, nếu là trước đây, cô và Minh Dạ sẽ là hai chiếc ô tô lái vượt mặt nhau giống như vậy, không kịp nhìn thấy gì hết, bọn họ cũng sẽ không bao giờ có cơ hội tiếp cận với nhau.
Nhưng bây giờ bọn họ đang ngồi trên cùng một chiếc xe, hít thở chung một bầu không khí, cô chỉ cần duỗi tay ra một chút, là có thể chạm được anh.
Bên trong xe tối đen yên tĩnh, thỉnh thoảng Lan San nghiêng đầu nhìn Minh Dạ một chút, dường như anh đang không vui, sắc mặt âm trầm, dọc theo đường đi không nói một chữ.
Mấy lần Lan San phá tan bầu không khí nặng nề, nhưng chỉ cần nhìn thấy dáng vẻ dọa người kia của anh, cô liền ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
Lúc gần đến nhà họ Minh, đột nhiên Minh Dạ ngừng xe ở bờ sông.
Tắt máy xe, qua một hồi lâu anh mới quay đầu lại nói: “Lan San.”
Biểu tình âm u kia, làm Lan San sợ tới mức vội vàng lui về phía sau: “Làm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuc-sung-de-nhat-phu-nhan/606893/chuong-130.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.