Người phụ nữ này trông rất thông minh, nhưng một khi mở miệng ra thì lại không biết chừng mực, cô ta cũng xem trọng bản thân quá rồi.
Minh Dạ nếu đã mang cô ta tới tham dự yến hội, như vậy chứng minh người phụ nữ này cũng có chút thông minh, nhưng hiện tại cô lại nhìn thấy cô ta thật sự vô cùng ngu ngốc.
Hoặc là cô ta cảm thấy Minh Dạ đã mang cô ta tới, thì cô ta đã nắm chắc thân phận đó trong tay.
Chậc… Lại còn thật lòng yêu nhau, đúng là một cái ý nghĩ kỳ lạ?
A… Xem ra đầu của cô ta cũng nóng lắm rồi, Minh Dạ là loại người gì chứ, bề ngoài lạnh nhạt, nhưng so với bề ngoài lạnh nhạt đó, thì bên trong lại lạnh lẽo hơn gấp bội phần.
Nếu nói cô là một người không tin vào tình yêu, như vậy thì anh ta… chính là vô cùng khinh thường loại tình cảm này.
Sắc mặt Y Á trở nên kém hơn, có chút không diễn tiếp được, hỏi: “Cô… Cô cười cái gì?”
“Tôi cười cô cũng quá xem trọng bản thân đi, ghen tị? Cô cũng xứng để tôi ghen tị.”
Đôi môi của Y Á khẽ run run, bộ dạng nhu nhược kia tựa như có thể ngất xỉu bất cứ lúc nào, nhưng chỉ có cặp mắt kia là không che dấu được sự tức giận cùng oán độc bên trong.
Bạch Lăng rốt cuộc cũng hiểu ra mỉm cười, kiêu căng nhìn cô ta, trong giọng nói mang theo vài phần kiêu ngạo:
“Cô không cần quản tôi có câu dẫn con trai tôi hay không, chỉ cần trên danh nghĩa tôi vẫn là mẹ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuc-sung-de-nhat-phu-nhan/607045/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.