Ngay cả Y Á cũng không thể không thừa nhận, vẻ phong tình kia của Bạch Lăng quả thật là không thể bị lấn áp, dù cô ta có muốn bắt chước cũng không thể bắt chước được.
“Không nghĩ tới bà chủ lại nhảy tốt như vậy!”
Vệ Thạc Nhân nhịn không được tán thưởng một câu.
Bạch Lăng cười nhẹ, kiều mị động lòng người.
“Không phải, là do anh dẫn dắt tôi rất tốt, nên tôi mới có thể phát huy hết tất cả như vậy.”
Lúc còn học đại họ cô cũng chỉ học khiêu vũ được mấy ngày, nhiều lắm cũng chỉ biết bước chân như thế nào là đúng.
Nếu so với những người từ nhỏ đã học những lễ nghi quý tộc kia thì cô cũng chỉ như học sinh cấp một.
Lúc mới bắt đầu, cô còn cảm thấy hơi sợ, cô sợ sẽ dẫm lên chân của Vệ Thạc Nhân, chỉ là cô không ngờ mình lại nhảy tốt như vậy.
“Bà chủ quá khiêm tốn, nếu chính cô thật sự nhảy không tốt, tôi có dẫn dắt thế nào cũng vô dụng.”
Vệ Thạc Nhân quả nhiên là một người biết cách nói chuyện, rõ ràng đó là một lời khen tặng, thế nhưng khi được nói ra từ miệng của anh ta, thì lại giống như anh ta đang nói thật vậy.
“Anh cũng đừng gọi tôi là bà chủ nữa, tôi thật sự vẫn chưa thích ứng được đâu, anh gọi tôi là… Lan San đi!”
Bị người người đàn ông còn lớn tuổi hơn cả mình cứ luôn miệng gọi là bà chủ, cô thật sự thực không được tự nhiên.
“Cũng được, Lan San…” Vệ Thạc Nhân còn chưa nói xong, liền nghe thấy một giọng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuc-sung-de-nhat-phu-nhan/607076/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.