Hoa Dương Sơ Thượng là nơi nào, nơi tiêu tiền lớn nhất của thành phố A, vung tiền như rác không nhất định có thể đi vào được nơi này.
Người có thể đi vào nơi này, phải có thân phận và địa vị, là người tầng lớp cao trong xã hội thượng lưu.
Quản lý của Hoa Dương Sơ Thượng đã sớm dẫn công chúa và người hầu đứng ở hai bên cửa lớn, nghênh đón Minh Dạ đến.
“Cậu chủ, anh đã đến rồi, đều chuẩn bị cho anh xong hết rồi, mời anh vào…”
Minh Dạ thờ ơ nhìn những người phụ nữ ăn mặc mát mẻ không ngừng liếc mắt đưa tình với anh, trong lòng cảm thấy bực bội.
Quản lý nhìn ra được vẻ mặt của anh không còn kiên nhẫn, lập tức vẫy tay bảo đám người rời đi.
Kính cẩn lễ phép dẫn Minh Dạ đi tới gian phòng xa hoa nhất trong Hoa Dương Sơ Thượng, đẩy cửa phòng ra, lễ phép mời anh Dạ đi vào.
Minh Dạ vừa vào liền thấy Viễn Sơn Liên ngồi một mình trên ghế sofa màu đen bằng da thật.
Trong tay bưng một ly rượu đỏ, nghe thấy có người vào, đôi mắt đào hoa cũng không di chuyển một phen.
Vẫn nhìn chằm chằm TV LCD trên tường giống như đang nhìn mỹ nữ gợi cảm nóng bỏng bên trong khiêu vũ, lại giống như xuyên qua vách tường nhìn một nơi phương xa không rõ.
Anh ta ngồi ở chỗ đó, cả người giống như bông hoa có độc, cùng tên của anh ta đâu chỉ kém ngàn vạn.
Anh ta độc ác, cao quý như hoa sen, đây đúng là đối lập hết sức rõ ràng.
Nhưng kỳ lạ, ông
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuc-sung-de-nhat-phu-nhan/607107/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.