Ở giữa sân lúc này là một mảnh tịch mịch, hoàn toàn tịch mịch thậm chí đến cây kim rơi xuống cũng có thể nghe rõ mồn một.
Vô Song đứng giữa sân, từ trên người hắn hàn khí tỏa ra đến mức Quách Phù run cầm cập, hàn khí kết hợp với ánh mắt lạnh như băng của Vô Song lại càng thêm đáng sợ.
Vô Song không tu luyện hàn băng công pháp có điều hắn lại là Tiên Thiên Chí Âm Thể, hàn khí xuất hiện trên người hắn vốn hết sức bình thường, có điều đây là lần đầu tiên Vô Song có thể cảm nhận được hàn khí từ trong cơ thể mình ảnh hưởng được đến không gian xung quanh.
Quách Phù dưới ánh mắt của Vô Song lúc này căn bản không dám mở miệng, cũng không dám tiếp tục khóc, cả người run rẩy nhìn Vô Song, trong ánh mắt nàng ngoại trừ sợ hãi cũng chỉ có sợ hãi.
Vô Song mắt liếc nhìn Quách Phù, chậm rãi mở miệng.
“Không có lần sau”.
Quách Phù hiện nay nào dám cãi lời Vô Song, nàng run rẩy vô thức gật đầu.
“Vâng... vâng”.
Vẻ mặt của Quách Phù hiện nay ủy khuất vô cùng.
“Rốt cuộc cũng chỉ là đứa bé, hy vọng cô ta lấy đây làm bài học, lớn lên thu liễm một chút”.
Nghĩ thầm trong lòng câu này, sau đó Vô Song quay đi, hắn lười nhìn Quách Phù thêm lần nào, càng nhìn chỉ càng thêm chán ghét, thứ Vô Song quan tâm lúc này là hai vị sư huynh đang trố mắt nhìn mình ở xa xa, hắn không hiểu hai con hàng này rốt cuộc đang muốn đùa nghịch cái gì?.
Vô Song khó
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuc-vo/139834/quyen-1-chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.