Em trai. Dù là nhiều năm trước, Bryan cũng hiếm khi nghe thấy hai từ này. Khi chỉ có hai người với nhau, chẳng đợi Chu Lạc Thạch cất tiếng, hễ đối phương liếc mắt một cái, cậu sẽ lập tức chạy đến, háo hức chờ nghe lệnh. Lúc ra ngoài cùng đám bạn, dù đang tụt lại đằng sau, chỉ cần Chu Lạc Thạch vẫy tay một cái, cậu cũng sẽ nhanh chóng bám sát không rời. Chỉ khi giới thiệu với người ngoài, Bryan mới có thể nghe thấy hai chữ này. "Đây là em trai tôi." Chu Lạc Thạch sẽ khoác tay qua vai thiếu niên, siết nhẹ một cái rồi giới thiệu với đối phương. Có thể là hàng xóm từ hồi chuyển nhà, bạn thời thơ ấu đi học xa, hoặc bạn cùng phòng, thành viên chung câu lạc bộ thời đại học. Thỉnh thoảng nghe ai đó khen đoạn rap của em trai trong album của ba, Chu Lạc Thạch sẽ xoa đầu Bryan, hờ hững nói: "Ừm, cũng tạm được." Giọng điệu tuy dửng dưng, nhưng khóe môi lại ẩn hiện ý cười. Đó là khoảnh khắc cậu thích nhất. Em trai. Lại được nghe thấy hai từ này, Bryan siết chặt vạt áo. Một lúc sau, cậu cười lạnh: "Who is to blame?" Chu Lạc Thạch đáp: "Lẽ ra cậu nên tự học từ sớm." "Nhưng vẫn còn nhiều thứ anh chưa dạy tôi." Ánh mắt Bryan dừng lại nơi điếu thuốc cháy dở giữa hai ngón tay đối phương. Cậu tiến lên, giật lấy đầu lọc: "Ví dụ như hút thuốc." Mùa đông phương Bắc hanh khô, khoảnh khắc đầu ngón tay hai người chạm vào nhau, tĩnh điện truyền
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cun-con-bi-toi-bo-roi-da-tro-ve/2743690/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.