🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Mùa hè năm nay đặc biệt oi ả. Đã cuối tháng tám mà cái nóng gay gắt vẫn chưa dịu bớt, tiếng ve kêu râm ran khắp nơi.

 

Bước sang năm thứ ba làm việc tại công ty dược phẩm sinh học, nhóm dự án mà Chu Lạc Thạch phụ trách đã gặt hái được nhiều giải thưởng lớn, doanh số của loại thuốc mới cũng dẫn đầu thị trường. Nhờ sự tin tưởng và khuyến khích từ cấp trên, hắn bắt đầu tự mình dẫn dắt một vài dự án đơn giản. Chiều nay, công ty vừa thông qua phê duyệt đề án mới nhất. Các thành viên trong nhóm ai nấy vui mừng khôn xiết, bản thân hắn cũng phấn khởi không kém.

 

Đường cao tốc giờ cao điểm ùn tắc nghiêm trọng khiến tốc độ chỉ có thể đạt tối đa 80 dặm một giờ.

 

Chu Lạc Thạch ung dung lái xe, thong thả dõi theo dải ráng chiều mỏng manh tựa lụa đào vắt ngang chân trời. Đoạn đường từ công ty về nhà mất khoảng ba giờ di chuyển. Những lúc công việc không quá bận, cuối tuần nào hắn cũng về.

 

Mùa hè trời tối muộn. Khi xe rẽ vào con phố quen thuộc, mặt trời dường như mới bắt đầu lặn dần. Ngay tại cổng khu dân cư, một cậu thanh niên tóc vàng mắt xanh đứng đợi sẵn từ lúc nào.

 

Bryan vừa tròn 18 tuổi. Dáng người cao gầy, mái tóc vàng mềm mại khẽ lay động trong làn gió chiều. Theo thời gian, lớp thịt má mềm mại dần trở nên thon gọn hơn, làm nổi bật đường nét quai hàm ngày càng sắc sảo. Thế nhưng, nụ cười của cậu vẫn luôn dịu dàng, ấm áp như xưa.

 

"Anh ơi!" Bryan phấn khích reo lên rồi chạy nhanh về phía chiếc xe đang tiến lại gần.

 

Thế nhưng, Chu Lạc Thạch lại làm như không nhìn thấy, cứ thế lái xe thẳng về phía trước. Thậm chí khi đi ngang qua, hắn còn bất ngờ nhấn thêm chân ga. Người đàn ông chỉ liếc mắt nhìn thoáng gương chiếu hậu phản chiếu hình ảnh em trai đang hì hục đuổi theo.

 

Ngay trước khi cửa thang máy đóng lại, Bryan thở hổn hển chạy đến, vội đưa tay chặn giữa hai cánh cửa sắp khép chặt rồi chen mình vào trong. Cậu nhìn người đang đứng ở góc thang máy với vẻ mặt nịnh nọt: "Anh ơi!"

 

Chu Lạc Thạch đứng dựa vào tường, hai tay đút túi quần nhai kẹo cao su, hoàn toàn phớt lờ cậu nhóc đang sống sờ sờ ngay bên cạnh.

 

"Anh ơi, xin anh để ý đến em một chút đi mà."

 

Tiếng "Đinh" vang lên, cửa thang máy mở ra.

 

Chu Lạc Thạch không thèm liếc mắt lấy một cái, thản nhiên bước ra ngoài.

 

Cửa nhà vừa mở, một chú chó Golden nhỏ chưa lớn hẳn đã nhanh nhẹn chạy ra, vui vẻ dụi dụi vào ống quần của Chu Lạc Thạch. Từ trong bếp, Từ Lệ ló đầu ra nói: "Ôi chao, về đúng lúc quá! Ra bưng đồ ăn giúp mẹ đi nào, mẹ vừa làm món cá chua cay với sườn hấp bột gạo mà con thích đấy."

 

Nét mặt Chu Lạc Thạch lập tức dịu xuống: "Mẹ."

 

Bryan theo sát đằng sau thành thạo nhận lấy chìa khóa xe đặt gọn gàng lên khay ở lối vào, lấy dép cho anh trai đi, cầm chiếc áo khoác mà đối phương vừa cởi treo lên giá rồi bế chú chó con đang phấn khích lên, đầy mong chờ lí nhí gọi với theo. "Anh hai..."

 

Chu Lạc Thạch đi thẳng vào bếp, xắn tay áo lên đến khuỷu. Nhìn mấy đ ĩa đồ ăn vẫn còn bốc hơi nghi ngút trên bàn, hắn ngạc nhiên nhướng mày hỏi: "Mẹ à, mẹ sáng tạo món mới nhanh thật đấy?"

 

Từ Lệ cười đáp: "Chứ còn gì nữa! Vừa mới nghỉ hưu, không phải soạn giáo án hay dự những buổi họp dài dòng nữa nên vẫn chưa quen lắm.,đành phải tìm vài việc gì đó để làm cho khuây khỏa đấy mà." Mùa hè năm nay, Từ Lệ đã tiễn lứa học sinh cuối cùng của mình hoàn thành kỳ thi đại học. Ngay sau khi tự tay dẫn Bryan vào phòng thi, bà cũng chính thức nghỉ hưu.

 

Từ Lệ lại hạ giọng nói khẽ: "Hôm nay là sinh nhật em nó đấy, con đừng quá khắt khe với thằng bé quá."

 

Nghe mẹ nói vậy, Chu Lạc Thạch cười lạnh một tiếng: "Hừm, hai người các người hợp tác giấu con chuyện đó, chuyện này chưa thể cho qua được đâu nhé."

 

Mẹ hắn vội giơ cả hai tay lên đầu hàng: " Được rồi được rồi, chuyện giữa hai đứa, mẹ không xen vào nữa, được chưa."

 

Hễ cứ nhắc đến chuyện này là Chu Lạc Thạch lại thấy tức. Một ngày trước khi kết quả thi đại học được công bố, hắn đã đặc biệt thu xếp về nhà. Khi nhìn thấy điểm số vượt xa mong đợi của em trai, trong lòng hắn vừa nhẹ nhõm lại vừa mừng rỡ khôn nguôi. Dù ngoài mặt tỏ vẻ bình thản, nhưng người đàn ông đã âm thầm cân nhắc xem nên thưởng gì cho cu cậu. Nhưng chưa kịp nghĩ ra món quà nào, ngay giây tiếp theo đã bị một câu của Bryan làm nghẹn họng, đến mức hoài nghi không biết mình có nghe nhầm hay không.

 

"Em vừa nói gì?"

 

Lúc đó, Bryan len lén nhìn hắn rồi nhỏ giọng lặp lại: "Anh ơi, em muốn học chuyên ngành ẩm thực. Sau này ra trường sẽ mở một tiệm bánh nhỏ ạ."

 

Chu Lạc Thạch cố gắng giữ bình tĩnh trong năm giây, sau khi xác nhận mình không hề nghe nhầm mới kinh ngạc thốt lên: "Đàn ông con trai mà em lại bảo muốn đi học nấu ăn ư?"

 

Bryan đáp lời: "Vâng, mẹ cũng đã đồng ý rồi. Mẹ rất thích những chiếc bánh nhỏ do em làm. Nếu được đi học bài bản, em tin mình có thể làm chúng ngon hơn nữa, để làm cho anh ăn."

 

Chu Lạc Thạch hít sâu mấy hơi, tiếp theo vớ ngay lấy chiếc ô cán dài dựng ở góc tường quật túi bụi một trận khiến Bryan chạy toán loạn khắp nhà.

 

Thế nhưng, lần này Bryan lại tỏ ra kiên quyết lạ thường. Bất kể Chu Lạc Thạch có nói gì, ai kia vẫn nhất quyết không chịu thay đổi quyết định của mình. Thế cục cứ vậy giằng co đến tận 2-3 giờ sáng. Khi cả hai đã mệt mỏi rã rời cả về thể xác lẫn tinh thần, đôi bên mới chịu ngồi xuống bình tĩnh nói chuyện.

 

Bryan hỏi: "Trong kế hoạch của anh, anh mong em học ngành gì?"

 

Chu Lạc Thạch đáp cụt lủn: "Những gì có ích."

 

"Ví dụ như...?"

 

"Ví dụ á?" Chu Lạc Thạch lặp lại, sau đó đáp rành rọt từng chữ: "Chế tạo tàu sân bay, tên lửa, tàu ngầm, rồi thì khai thác mỏ dầu, khai thác khoáng sản quý hiếm!"

 

Hắn nhấn mạnh từng chữ từng từ một với giọng điệu cực kỳ nặng nề. Cho đến tận bây giờ, Chu Lạc Thạch vẫn không thể tin nổi đứa em trai do chính tay mình dạy dỗ từng bước theo một kế hoạch bài bản rõ ràng, vậy mà cuối cùng lại hoàn toàn "lệch quỹ đạo"!

 

Bryan ngơ ngác nhìn hắn: "Nhưng mà anh ơi, tại sao lại phải là những thứ đó ạ?"

 

Tại sao ư? Chỉ vì ngay từ khi còn nhỏ, Chu Lạc Thạch đã luôn mong muốn đứa em trai của mình sẽ trở thành một thanh niên gương mẫu, chuẩn mực, đúng với các tiêu chí "ngũ giảng tứ mỹ".

 

"Đóng góp cho đất nước, đóng góp cho xã hội." Hắn thuận miệng đáp lại một cách qua loa, miễn cưỡng.

 

"Anh hai..." Bryan khẽ kéo nhẹ vạt áo đối phương, nhỏ giọng nói tiếp, "Nhưng em không yêu đất nước, cũng chẳng yêu xã hội, vậy tại sao em lại phải đóng góp cho họ ạ?"

 

Chu Lạc Thạch cúi đầu nhìn cậu.

 

Bryan nhìn thẳng vào hắn, nghiêm túc nói: "Em chỉ yêu duy nhất có anh, mẹ và ba thôi. Em không có đủ tình yêu hay sự cống hiến dư thừa nào để dành cho những người khác đâu, họ chẳng liên quan gì đến em cả."

 

Lửa giận trong lòng Chu Lạc Thạch bị từng lời "yêu" trong miệng em trai dập tắt dần: "Cho dù không làm mấy thứ như chế tạo tàu sân bay, ít nhất em cũng nên học mấy ngành như công nghệ thông tin, sinh hóa, vật liệu gì đó. Cùng lắm thì tài chính hay kế toán cũng được. Hoặc là..."

 

"Tóm lại, tuyệt đối không thể học nấu ăn!" Hắn dứt khoát chốt hạ, dằn mạnh như đóng đinh.

 

Cuộc chiến tranh lạnh đơn phương kéo dài ròng rã ba ngày rồi Chu Lạc Thạch quay lại công ty làm việc. Ngay đêm đó, Bryan đã lặn lội xách cả chăn gối đuổi theo anh trai rồi đường hoàng dọn vào căn họ hắn đang thuê. Cậu gấp chăn, trải giường, giặt đồ, sắp xếp mọi thứ trong nhà đâu ra đấy, biến căn phòng trở nên gọn gàng ngăn nắp.

 

Có lẽ khả năng cho người khác ăn bơ của Chu Lạc Thạch tỉ lệ thuận với tuổi tác. Hắn gần như biến người đang sống sờ sờ trong nhà thành một bóng ma đến mức không thèm bố thí cho đối phương dù chỉ một cái liếc mắt. Thế nhưng, bất kể thế nào, hắn vẫn luôn về nhà ăn cơm đúng giờ vào mỗi buổi trưa và buổi tối. Đây là điều hắn đã hứa với mẹ: dù có cãi nhau thì cũng phải ngồi ăn cơm chung.

 

Huống chi, rõ ràng cơm nhà ngon hơn cơm căng-tin rất nhiều.

 

Sau khi ăn xong, hắn sẽ tự giác rửa bát. Đây cũng là quy tắc mà mẹ đã dạy hắn từ khi còn bé: người nấu cơm sẽ không phải rửa bát, đó là luật lệ của gia đình này.

 

Đ ĩa trái cây tươi được rửa sạch rồi bày biện trên bàn bị chủ nhà một mực không động đến. Hoa mới được cắm thêm vào bình ở huyền quan sẽ được người đàn ông cúi xuống ngửi thử hương thơm. Lạ lùng thay, Chu Lạc Thạch lại cố tình không đếm xỉa đến người còn lại trong căn nhà.

 

Dù bị đối xử lạnh nhạt, Bryan vẫn chẳng hề nản lòng. Cậu suốt ngày cứ léo nhéo nói chuyện bên cạnh anh trai, hết nịnh nọt đổi sang làm nũng. Mãi cho đến sát ngày nhập học, ai kia mới đành phải quay về nhà thu dọn hành lý.

 

Bữa tối sinh nhật hôm nay, cả gia đình đã có khoảng thời gian quây quần vui vẻ đầm ấm bên nhau. Sau khi cắt bánh kem, Chu Lạc Thạch trở về phòng ngủ của mình. Chẳng mấy chốc, cánh cửa không khóa bỗng bị đẩy hé ra một khe nhỏ. Một bóng người lách vào bên trong.

 

"Anh ơi, để ý đến em một chút đi mà." Bryan ngồi xổm xuống trước mặt Chu Lạc Thạch, tựa cằm lên đầu gối hắn rồi ngước nhìn với vẻ mặt đáng thương đến tội nghiệp: "Anh nhìn em đi một cái đi anh, anh ơi! Hôm nay em thành người lớn rồi, nhớ anh, yêu anh lắm lắm luôn."

 

Dưới ánh đèn vàng dịu nhẹ, Chu Lạc Thạch rốt cuộc cũng chịu liếc em trai một cái. Chỉ một cái nhìn thôi cũng đủ khiến chú cún con đang ủ rũ lập tức bừng lên sức sống mãnh liệt.

 

"Anh ơi, anh ơi." Bryan dùng cằm cọ nhẹ vào đầu gối đối phương, đôi mắt lấp lánh sáng rỡ: "Mẹ có chuẩn bị quà cho em đấy. Anh ơi, anh xem này..."

 

Cậu mở chiếc túi nhỏ đang cầm trên tay ra, bên trong rõ ràng là...

 

Bao cao su, gel bôi trơn cùng 7749 những món đồ khác mà chỉ cần nhìn qua một cái đã biết ngay chúng "chẳng đứng đắn" chút nào...

 

Chu Lạc Thạch: "..."

 

Muốn ôm trán thở dài thườn thượt quá. Thế nhưng, khuôn mặt ai kia vẫn kiên quyết duy trì vẻ lạnh lùng.

 

Bryan ngước nhìn anh trai với ánh mắt đầy mong đợi: "Còn món quà của anh nữa, anh đã hứa là sẽ tặng cho em rồi. Một cái tên tiếng Trung... được anh đặt cho em."

 

Chu Lạc Thạch đáp: "Muốn có tên tiếng Trung thì đi tìm mẹ đặt cho."

 

"Mẹ bảo là, nếu mẹ tự đặt tên cho em, thì chắc chắn anh sẽ giận." Bryan nắm lấy bàn tay đang buông hờ trên tấm chăn của anh trai. Thấy đối phương không gạt ra, cậu được đà lấn tới, lập tức cọ cọ má mình vào đó nịnh nọt. "Anh hai, đặt tên cho em đi mà. Chỉ cần là tên anh đặt thôi..." 

 

Đầu ngón tay của Chu Lạc Thạch khẽ nhúc nhích lướt nhẹ qua lúm đồng tiền trên má em trai. Hắn khẽ cụp mắt, hỏi: "Muốn mang họ gì?"

 

Đôi mắt Bryan lập tức sáng bừng. Thanh niên nhanh chóng lồm cồm bò dậy từ dưới đất rồi trèo hẳn lên ngồi gọn trên người anh trai. Hai đầu gối quỳ tại hai bên đùi đối phương y hệt như khi còn bé. "Mang họ của chồng em... được không ạ?"

 

Chu Lạc Thạch dựa người ra sau vào lưng ghế, nhìn ai kia vài giây rồi chợt khẽ cười một tiếng, thản nhiên nói: "Được thôi."

 

Bryan vừa hồi hộp vừa háo hức nhìn hắn.

 

Chu Lạc Thạch nói: "Chu Kiến Quốc."

 

Bryan: "...NO."

 

"Chu Kiến Cường."

 

"NO..."

 

"Chu Kiến Quân."

 

Bryan xém khóc tới nơi: "No mà, anh ơi..."

 

Chu Lạc Thạch nhướng mày: "Anh đã đặt tên rồi, em lại không chịu thích à? Thôi được, dù sao thì em cũng đủ lông đủ cánh rồi. Ngay cả mấy sự vụ 'tiền trảm hậu tấu' còn dám làm cơ mà, giờ anh chẳng quản nổi em nữa đâu."

 

"Quản được! Tất nhiên là quản được hết ạ, anh ơi!" Bryan vội vàng ôm lấy vai anh trai rồi dùng má mình cọ nhẹ vào mặt đối phương, dính dính nũng nụi nói lời ngon ngọt dỗ dành. "Chuyện 'tiền trảm hậu tấu' ấy, cả đời chỉ làm duy nhất một lần thôi, sau này em tuyệt đối không dám tái phạm nữa. Anh hai, ngài là trời, là đất, là người mà dù cho em có hóa thành tro tàn thì vẫn nhất định nhận ra..."

 

"Tiếng Trung của em làm bằng nhựa à? Sao càng nói càng kém vậy?"

 

Bryan làm bộ đáng thương: "Tại vì ngài không chịu nói chuyện với em suốt tận 23 ngày trời đấy ạ. Tiếng Trung của em mới bị 'hỏng' mất rồi. Anh ơi, mau mau cứu em đi mà."

 

Khe cửa bỗng động đậy, chú chó Golden nhỏ dùng đầu mình đẩy cửa chạy vọt vào. Nó nằm xuống trên tấm thảm, vẻ mặt mãn nguyện li3m li3m móng chân.

 

Chu Lạc Thạch nhìn con cún real kia một cái: "Nuôi từ khi nào?"

 

Con cún fake báo cáo: "Cách đây tròn 23 ngày đấy ạ. Em mua để dỗ cho anh vui lên, nhưng lúc bế nó về nhà thì anh đã đi công ty mất rồi. Em đã vội vàng đuổi theo anh, vậy mà anh chẳng chịu để ý, cứ phớt lờ em."

 

Dứt lời, ai kia lại liếc trộm Chu Lạc Thạch một cái. "Anh hai thích chó mà, dùng chó để dỗ cho anh vui vẻ."

 

Nghe vậy, Chu Lạc Thạch hừ cười một tiếng: "Anh thích chó từ lúc nào vậy hả?"

 

"...Cứ thích thôi ạ." Bryan nhỏ giọng đáp, sau đó bắt chước cún con cọ cọ mặt Chu Lạc Thạch: "Anh ơi, anh đặt cho em một cái tên thật hay đi mà, được không ạ?"

 

"Chu Dược Tiến."

 

"Chu Thúy Hoa."

 

"Chu Quốc Cường."

 

"Chu Vệ Quốc."

 

"Đó, cộng với ba cái lúc nãy, chọn một trong bảy cái." Chu Lạc Thạch hất cậu từ trên đùi xuống, đứng dậy đi về phía phòng tắm, vừa đi vừa nói: "Từ từ nghĩ đi, anh đi tắm."

 

Hắn vừa c ởi quần áo, vừa tiện tay ném về phía cậu một chiếc hộp gỗ nhỏ dẹt.

 

"..." Bryan ôm chặt hộp gỗ, suýt khóc đến nơi. Nghe tiếng nước tí tách trong phòng tắm, cậu vừa nghĩ thầm xem làm sao dỗ cho anh trai hết giận, vừa vô thức mở chiếc hộp ra. 

 

Bên trong là một tờ giấy được ép plastic cẩn thận với những dòng chữ được in mạ vàng lấp lánh. Ban đầu, Bryan chỉ nhìn qua qua. Nhưng vài giây sau, cậu bỗng trợn tròn mắt, run rẩy đưa lên trước mặt xem đi xem lại không biết bao nhiêu lần.

 

Ngay chính giữa tấm giấy là một cái tên tiếng Trung được viết rõ ràng. Ở hai bên cạnh là phần giải thích ý nghĩa Hán ngữ và tiếng Anh của từng chữ cái trong tên cùng với ý nghĩa khi ghép chúng lại. Ngay phía dưới, là phần phân tích tên theo Ngũ hành, Ngũ cách và Tam tài. Và ở dòng cuối cùng, là những lời nhắn nhủ, những kỳ vọng mà người đặt tên dành gắm cho cái tên này.

 

Đúng là một cái tên vừa hay vừa đẹp.

 

Bryan lặng lẽ nhẩm đi nhẩm lại cái tên ấy trong lòng không biết bao nhiêu lần. Trái tim cậu lúc này mềm nhũn hệt như kẹo bông gòn.

 

Anh trai luôn luôn như thế. Dùng những lời lẽ sắc mỏng không chút nể nang đẩy cậu vào tận chân tường, để rồi khi cậu đau lòng đến mức tưởng chừng như "núi cùng thủy tận", không còn lối thoát lại nhẹ nhàng trao cho cậu món quà hoàn hảo nhất, tự tay vén màn giúp cậu nhìn thấy "liễu ám hoa minh*"

 

(Chú thích: Thành ngữ ý chỉ hy vọng trong hoàn cảnh khốn khó.)

 

Anh ơi, anh ơi...

 

Chu Lạc Thạch tắm xong bước ra khỏi phòng tắm, chẳng hề lấy làm ngạc nhiên khi bắt gặp ngay ánh mắt tràn đầy tình ý của em trai.

 

"Anh ơi, sau này tuyệt đối sẽ không bao giờ có chuyện 'tiền trảm hậu tấu' nữa. Anh bảo em đi hướng Đông, em tuyệt đối không đi hướng Tây!" Bryan theo sát ngay bên cạnh, vừa nói vừa bày tỏ lòng trung thành đồng thời thành thạo cầm lấy chiếc khăn bông mềm mại lau khô tóc cho hắn, còn không quên đặt bộ đồ ngủ đã chuẩn bị sẵn lên đầu giường. "Lần này xin anh tha thứ cho em."

 

Cậu thành tâm thổ lộ: "Em hiểu những gì anh kỳ vọng ở em. Anh hy vọng em sẽ có tiền đồ xán lạn, sẽ sống một cuộc đời thật ý nghĩa. Nhưng ý nghĩa cuộc đời em, chỉ đơn giản là được chăm sóc cho anh, được làm những chiếc bánh thật ngon cho anh, cho ba mẹ mà thôi. Sách giáo khoa cũng có nói rằng, đôi khi hạnh phúc bình dị cũng chính là một loại ý nghĩa. Anh ơi, xin anh hãy cho phép em được 'an phận' với những ước mơ nhỏ bé này. Chỉ lần này thôi, được không anh?"

 

Chu Lạc Thạch im lặng nhìn em trai, để mặc cho chiếc khăn mềm mại lướt nhẹ trên tóc mình. Hắn trầm tư suy nghĩ, bởi lẽ, trong suốt những ngày vừa qua bản thân đã không ít lần vướng mắc vào những suy nghĩ tương tự như vậy.

 

Hạnh phúc bình dị cũng là một loại ý nghĩa ư?

 

Có lẽ vậy.

 

Hắn từng chứng kiến rất nhiều người phải sống trong cảnh tăm tối, ba mẹ mất sớm, lại còn bị bệnh tật hành hạ triền miên. Giờ đây, ba mẹ hắn vẫn còn khỏe mạnh, công việc của hắn cũng đang thăng tiến đều đều. Có lẽ, điều duy nhất khiến hắn bận tâm chính là việc dạy dỗ em trai đã thất bại toàn tập...

 

Thôi kệ đi.

 

Một gia đình trọn vẹn và hạnh phúc viên mãn, có lẽ chính là niềm vui lớn nhất ở nhân gian. Còn những chuyện khác, tương lai hãy còn dài, cứ từ từ tính sau vậy.

 

Chu Lạc Thạch lắc mái tóc đã gần khô, tiện tay lấy khăn ném lên giường rồi nói: "Được rồi, đi rửa mặt rồi ngủ đi, ra nhớ đóng cửa." 

 

Bryan chớp chớp mắt . "Anh ơi, em đã trưởng thành rồi mà. Tối nay... không ra ngoài ngủ nữa, được không ạ?"

 

Chu Lạc Thạch ngẩng đầu, đưa ánh mắt lạnh lùng liếc cậu một cái,. "Hai chuyện này... có bất kỳ liên quan tất yếu nào với nhau à?"

 

"Chúng mình không thể phụ lòng mong đợi của mẹ được." Bryan trịnh trọng đàng hoàng đáp.

 

Khuôn mặt Chu Lạc Thạch vẫn không chút biểu cảm, chỉ khẽ nhướng một bên mày lên: "Ra ngoài."

 

Bryan vội nói: "Anh hai, xin... xin anh hãy cho em một cơ hội."

 

Chu Lạc Thạch nghĩ ngợi một lát rồi nói: "Được, vậy em tỏ tình đi."

 

Vậy em tỏ tình đi.

 

Mấy năm qua, Bryan không hề che giấu mà thẳng thắn trực tiếp bày tỏ tình cảm yêu thương với anh trai. Mỗi lần như vậy, câu nói này đã trở thành câu cửa miệng của Chu Lạc Thạch với giọng điệu hoặc trêu chọc hoặc đôi chút đùa giỡn.

 

Chu Lạc Thạch đã nghe đủ kiểu tỏ tình từ trẻ con ngây ngô tới sâu sắc sến súa đầy tình ý, có lúc lại khoa trương thái quá. Cảm xúc của hắn khi ấy luôn là ba phần thú vị, ba phần khó chịu. Thế nhưng, vào chính khoảnh khắc này, ở thời điểm này, cảm xúc lại không giống những lần trước.

 

Vậy em tỏ tình đi.

 

Trừ phi em có thể thật sự khiến anh cảm động.

 

Mà anh thì rất khó để bị cảm động.

 

Bryan hít sâu một hơi thật dài. Không nói lời hoa mỹ cũng chẳng dùng câu văn bay bổng lãng mạn, thanh niên chỉ dùng thứ tiếng Trung lưu loát đã luyện đi luyện lại không biết bao nhiêu lần để thẳng thắn trình bày một sự thật.

 

"Thông thường, các cặp đôi yêu nhau rất nồng nhiệt. Thế nhưng, khi thời gian dần trôi đi, sự cuồng nhiệt trong tình yêu sẽ dần phai nhạt, và tình yêu sẽ biến thành tình thân. Cuộc sống vì vậy cũng trở nên bình lặng, tẻ nhạt, và cuối cùng, họ chỉ đành mỗi người một ngả." Bryan nghiêm túc nói, "Nhưng chúng ta thì khác biệt, anh ơi. Chúng ta đã có sẵn tình thân trước cả khi có tình yêu. Vì vậy, tình yêu của chúng ta sẽ không biến thành tình thân. Nó sẽ luôn bền vững, lâu dài. Tình yêu giữa chúng ta cũng sẽ không bao giờ bị cuộc sống bình dị, tẻ nhạt này mài mòn. Tình yêu của chúng ta... nhất định sẽ chiến thắng thời gian. Anh ơi, hãy thử chấp nhận ở bên em."

 

Cậu khẽ cúi đầu, trân trọng hôn lên mu bàn tay của Chu Lạc Thạch: "...Anh trai yêu dấu của em."

 

Tình yêu của chúng ta sẽ chiến thắng thời gian.

 

Khuôn mặt Chu Lạc Thạch khẽ run lên vì xúc động. Hắn phải thừa nhận mình đã thật sự bị những lời nói ấy của em trai làm cho rung động. Hắn chưa từng bị bất cứ điều gì đánh bại trong cuộc sống này. Nhưng thứ duy nhất có thể "đánh gục" được hắn, chỉ có thể là sự chân thành và tình yêu mà thôi.

 

Hắn khẽ đưa tay chọc nhẹ vào xoáy tóc vàng trên đỉnh đầu em trai. "Đi tắm đi. Tắm xong vào chọn lấy cái bao nào mà em thích, tự mình bóc ra."

 

======

 

Editor có lời muốn nói: Văn thơ lai láng quá =))))))))) Cuối cùng Bryan 2.0 đã được ch1ch rồi

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.