-"Kinh tởm..."Tôi bỏ lại hai chữ,xong cất bước đi...
Có ai thấu,khi nói với cô như vậy lòng tôi đau đến mức nào...
Khó khăn lắm mới kìm nén nổi nhớ mà không chạy đến hôn cô,ôm cô vào lòng...
Khó khăn lắm mới có thế không nhảy xuống xe khi thấy cô đuổi theo tôi rồi vấp ngã...
Cũng không nên trách tôi ác,tất cả là tại cô ta,là cô ta phản bội tôi trước...
Cô ta có biết tôi điên tới mức nào khi nhìn thấy những bức ảnh chụp cô ta qua đêm với người khác,những bức ảnh cô lẳng lơ vuốt ve mấy thằng đàn ông ở vũ trường,ăn mặc nửa kín nửa hở mà Diệp Tố cất công đem cho tôi xem...
Tôi còn biết,khi tôi đi,cô ta hùng hổ tự xưng là chị đại,lập bang đánh nhau,đánh tất cả các học sinh trong trường dám phản kháng cô một cách tàn nhẫn,thảo nào mà học sinh trong trường sợ cô ta,nghe theo lệnh cô ta,thảo nào tiếng trường Kayang vang xa đến cả các châu lục khác...
Là tôi ngu,biết rõ cô ta chỉ là hạng cave độc ác ở mấy quán bar,kiếm tiền bằng trinh tiết nhưng vẫn không kìm được nỗi nhớ khi thấy cô xuất hiện trên nhưng tờ báo...
Báo chí viết rằng:"Cô gái trẻ chỉ mới 20 tuổi nhưng đã đạt được nhiều thành công.Rất đáng được làm gương để giới trẻ noi theo"
Làm gương ư?Tấm gương tốt mà mọi người luôn ngưỡng mộ đây sao?Bộ họ muốn mọi người đều trở thành hạng trai bao,gái đứng đường?
Nhìn thấy cô ta làm tôi thêm bẩn mắt.Tôi đốt hết tất cả những tập báo có in ảnh của cô ta,đốt luôn những tấm ảnh hai chúng tôi chụp
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cun-con-yeu-co-mat-roi/819315/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.