Khi Tư Nhược Trần tỉnh dậy, cảm thấy như có một tảng đá khổng lồ đè lên ngực mình. Y nhìn chằm chằm tấm rèm vàng kim đầu giường một lúc lâu, mới nhớ ra đây là phòng của Quý Thanh Lâm.
Nhưng chuyện đã xảy ra tối qua đột nhiên đều nhớ lại.
Đầu óc vẫn hơi mê man, chỉ là gương mặt tối qua của Sở Uyên lại trở nên cực kỳ rõ ràng, rõ đến mức không thề nào là giấc mơ.
Cuối cùng ký ức dừng lại vào lúc Quý Thanh Lâm nhìn y hỏi:
"Người đó là ai?"
Trái tim hình như lại co rút.
Y nghĩ rất nhập tâm, tiếng mở cửa vang lên khiến y hơi hoảng hốt.
Kinh ngạc quay đầu lại nhìn, quả nhiên thấy Quý Thanh Lâm cầm một chén cháo bước vào, thấy y đã tỉnh dậy thì cười đi đến gần.
"Tỉnh rồi? Nằm cả đêm rồi, dậy ăn chút cháo đi."
Lần đầu tiên Tư Nhược Trần sợ nhìn thấy hắn như vậy.
Vì y sợ hắn sẽ hỏi chuyện tối qua.
Nhưng càng sợ Mặc Tùng đã nói với hắn, người tối qua là Sở Uyên.
Quý Thanh Lâm đưa cháo qua nhưng vẫn không thấy Tư Nhược Trần cử động.
"Sao đây? Còn muốn ta đút cho con mới chịu hả?"
Tư Nhược Trần thu hồi tầm mắt, nhìn chén trước mặt:
"Không ạ, đồ nhi không dám, đây là Sư Phụ nấu sao?"
Y chỉ là thuận miệng hỏi thôi.
Quý Thanh Lâm mà nấu cháo cho người khác ư? Nói ra cũng không ai tin.
Nếu như có, thì người đó chắn chắn chỉ có Sở Uyên.
"Ta nấu đó."
Tư Nhược Trần ngẩng đầu kinh ngạc nhìn hắn, trên đôi môi tái nhợt treo nụ cười tươi từ tận đáy lòng:
"Sư Phụ cũng từng xuống bếp sao?"
Tư Nhược Trần vừa định lấy chiếc chén trong tay hắn, Quý Thanh Lâm lại múc một muỗng cháo đưa đến miệng y:
"Không đâu, đây là lần đầu tiên ta nấu đó, nên dù có khó ăn thì con cũng phải nuốt hết cho ta."
Nói thế nào thì lấy công lực của Tư Nhược Trần, thì dù người hôm qua là ai cũng sẽ không làm được gì y.
Nhưng hôm qua Quý Thanh Lâm phong tỏa nội lực y, khiến y chịu khổ, cho nên Quý Thanh Lâm chỉ là bù đắp mà thôi.
Cháo vừa vào tới miệng, hương vị lập tức tràn ra đầu lưỡi, Tư Nhược Trần rất hoài nghi, có phải Quý Thanh Lâm đã đổ hết cả hủ muối vào rồi không?
Nhưng biểu cảm trên mặt y lại không thay đổi gì, mà còn cười rất vui vẻ:
"Ngon lắm."
Hệ Thống hít một ngụm khí lạnh: [Nếu tôi không tận mắt nhìn thấy ngài nấu ăn, không chừng nhìn biểu cảm của y là tôi tin liền đó.]
Quý Thanh Lâm vừa dùng thìa chậm rãi đút cháo cho người bệnh trên giường, vừa hỏi Hệ Thống: [Mày có ý gì hả? Dùng miệng để ăn chứ không phải dùng mắt ăn, mày thấy khó ăn thì khó ăn à?]
Hệ Thống yên lặng nói: [Ngài đã đổ gần nửa hủ muối, làm sao thứ này vẫn có thể ăn được? Hơn nữa, nếu ngài mà cho nhân vật chính ăn độc, có khi y vẫn sẽ khen vị rất ngon, ngài có tin không?]
Quý Thanh Lâm không tin, múc một muỗng cho vào miệng.
Tư Nhược Trần chưa kịp ngăn lại, đã thấy mặt Quý Thanh Lâm lúc xanh lúc trắng. Cuối cùng khóe miệng hắn giật giật, khổ sở nuốt ngụm cháo xuống.
Thật sự không tin được, làm sao mà Tư Nhược Trần có thể không đổi sắc mặt mà ăn nhiều như vậy.
"Con không cảm thấy có hơi... mặn hả?"
"Con thấy rất vừa miệng, hợp khẩu vị của con."
Vẻ mặt Tư Nhược Trần vui vẻ cười nhìn hắn.
Trong lòng Quý Thanh Lâm đầu nghi hoặc.
Chẳng lẽ chất độc Sở Uyên gieo vào người y không chỉ ảnh hưởng đến tinh thần, mà còn ảnh hưởng đến vị giác y ư?
Hệ Thống cảm thấy ký chủ của nó đôi lúc ngu ngốc đến kỳ diệu:
[Người ngài thích nấu ăn cho ngài, ngài còn chê dở nữa à? Không phải ngài sẽ tung hô người ta lên đến tận trời à? Nói vậy ngài hiểu chưa?]
Quý Thanh Lâm ngẫm nghĩ, cảm thấy vẫn chưa hiểu được.
Lại nhớ tới lời Hệ Thống nói: [Vậy mày nói xem, một ngày nào đó tao muốn y chết, cho y uống độc dược, y có thật sự uống không?]
Hệ Thống: [...]
Hệ Thống: [Tôi không biết, ngài hỏi y đi.]
Ý định ban đầu của nó là xua tan những suy nghĩ tàn ác của Quý Thanh Lâm, nhưng nó đã đánh giá thấp suy nghĩ kỳ diệu trong đầu hắn rồi.
Nhìn thấy Tư Nhược Trần từng muỗng từng muỗng ăn hết cháo trong bát, Quý Thanh Lâm nghiêm túc hỏi y.
"Nếu một ngày nào đó ta cho con uống thuốc độc, con có chịu uống không?"
Đây vốn là một câu nói đùa của Quý Thanh Lâm sau khi nghe Hệ Thống nói mà thôi.
Nhưng Tư Nhược Trần lại cảm thấy như bị sét đánh xuống đầu.
Y sửng sốt, đôi môi tái nhợt thậm chí còn hơi run rẩy.
Những lời này vào trong tai Tư Nhược Trần giống như muốn xé nát y, vô số suy nghĩ khủng khiếp ùa vào đầu.
Quý Thanh Lâm biết Sở Uyên đã trở lại rồi sao?
Rốt cuộc người cũng sẽ bỏ rơi y sao?
Người muốn lấy mạng mình sao?
Mỗi câu hỏi như một con dao đâm vào tim y, đâm thật mạnh rồi rút ra, máu tươi lênh láng.
Cuối cùng y vẫn kìm nén mọi cảm xúc, nhưng khóe miệng đang cười khẽ hạ xuống, niềm vui trong mắt dần biến mất như thể đã chấp nhận số phận, y thành thật trả lời một cách bình tĩnh:
"Uống, chỉ cần Sư Phụ nhẫn tâm ra tay, con sẽ uống hết giống như hôm nay vậy."
"Tại sao?"
"Bởi vì con thích người, con muốn cho người tất cả, kể cả mạng sống của con."
Lúc này lại đến phiên Quý Thanh Lâm ngại ngùng.
Hắn quay mặt đi, không dám nhìn thẳng vào đôi mắt nồng nhiệt tha thiết của y.
Hắn sợ nếu nhìn lâu thêm chút nữa, nhịp tim sẽ không thể nào khống chế được mà đập điên cuồng.
Hệ Thống cười châm chọc: [Ký chủ ngài trốn làm gì?]
Quý Thanh Lâm: [Tao không có trốn...]
Hệ Thống: [Thừa nhận nội tâm của mình khó vậy hả?]
Quý Thanh Lâm: [Không hiểu mày đang nói gì.]
Hệ Thống không thèm cãi với hắn.
Để phá vỡ bầu không khí khó xử này, Quý Thanh Lâm nhớ tới chuyện ngày hôm qua.
"Con còn chưa nói cho ta biết, ngày hôm qua người làm con bị thương là ai? Ta hỏi Mặc Tùng thì hắn nói chưa kịp nhìn thấy gì thì đã bị đánh bất tỉnh, nhưng con hẳn phải biết đúng không?"
Tư Nhược Trần nghe hắn nói mình không biết, cả Mặc Tùng cũng chưa nhìn rõ thì thở phào.
"Tối qua hắn ta che mặt, con không biết hắn là ai. Nhìn vẻ ngoài thì có vẻ không giống người mà con quen biết."
Tuy bề ngoài y có vẻ rất bình tĩnh, nhưng đôi tay dấu dưới chăn đã căng thẳng siết chặt thành nắm đấm.
Quý Thanh Lâm cũng không nghi ngờ y.
"Vậy chúng ta chỉ có thể chờ đợi, ta không tin hắn chỉ tới một lần, nếu đêm qua hắn không thành công, hắn nhất định sẽ không bỏ cuộc, nếu hắn dám tới, ta sẽ khiến hắn có đi mà không có về."
Tư Nhược Trần* không muốn Sở Uyên trở lại.
(Đoạn này raw tác giả để là Quý Thanh Lâm, mà nó không hợp với ngữ cảnh nên mình sửa lại thành Tư Nhược Trần nha.)
Nếu có thể, y càng hy vọng Sở Uyên đừng bao giờ xuất hiện nữa.
Nhưng điều này là không thể được. Sở Uyên bất cứ lúc nào cũng có thể xuất hiện, xuất hiện trước mặt Quý Thanh Lâm, dễ dàng lấy đi tất cả những gì y đã dày công giành giật để có Quý Thanh Lâm.
Vì muốn tránh chủ đề khiến y cực kỳ đau lòng, y liền hỏi thăm Quý Thanh Lâm chuyện tối qua.
"Tối qua Sư Phụ có tìm được Liễu tướng quân không?"
"Tìm được rồi, võ công của hắn thực sự rất cao, nhưng nếu đấu trực diện với Liễu Dật Hàn thì cũng không thể bắt y đi được, mà là do cổ trùng của Thục Cương. Có điều hắn ta cũng là cao thủ dùng cổ, cũng không thể trách Liễu Dật Hàn bị bắt."
Gần đây những thứ có liên quan tới Thục Cương cứ liên tục xuất hiện.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.