THU NHẮM MẮT nhưng không ngủ, trong đầu chỉ nghĩ sẽ hỏi anh vào lúc nào.
Thu hé mắt nhìn xem anh đã ngủ chưa. Vừa hé mắt thì thấy anh đang nhìn mình, mắt anh đẫm lệ. Thấy Thu bỗng mở to mắt, anh quay mặt đi, lấy khăn lau mắt, giải thích:
-Vừa rồi… nhớ lại cảnh Bạch Mao nữ ngủ, ông Dương Bạch Lao hát “Hỉ Nhi, Hỉ Nhi, con ngủ đi, con đâu có biết cha đang nợ nần…”
Anh thôi không hát tiếp. Thu từ trong chăn vùng dậy, ôm lấy anh, nói khẽ:
-Anh…bảo với em… có phải anh bị… bệnh máu trắng?
-Bệnh máu trắng? Ai… ai bảo?
-Phương.
span> Chừng như anh rất kinh ngạc:
-Cô ấy… nói à? Cô ấy…
-Bất kể là ai nói, anh bảo với em, em muốn biết, anh càng giấu em càng không yên tâm, đi đường suýt đụng xe. Anh nói thật với em, để em biết… thế nào…
Anh suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng cũng gật đầu, nước mắt chảy tràn. Thu giúp anh lau nước mắt. Anh nói như xin lỗi:
-Anh không giống con trai phải không? Em có lần nói, con trai ít khóc.
Thu giải thích:
-Đấy là em nói… con trai không khóc trước mặt người ngoài, em không phải là người ngoài.
-Thật ra anh không sợ chết, chỉ là… không muốn chết, muốn được hàng ngày ở bên em.
-Chúng ta sẽ được ở bên nhau, em sẽ không để anh đi một mình, em sẽ đi với anh, cho dù đến thế giới nào, em cũng sẽ đi với anh, anh đừng sợ.
Anh sững sờ:
-Em đang nói gì thế? Em đừng nói dại nữa. Anh không dám nói thật với em chỉ sợ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cung-anh-ngam-hoa-son-tra/483757/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.