Cuộc tranh luận của bố mẹ trong một thoáng dường như vẫn chưa có khuynh hướng kết thúc.
Quý Anh lẳng lặng đứng ở ngoài cửa, mấy giây sau, cô đưa tay gõ nhẹ cửa phòng ngủ.
Quý Anh đẩy cửa ra, đứng sững ở cửa nhỏ giọng nói: “Bố mẹ, con trở về rồi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô nâng mi mắt nhìn mẹ đang dựa vào đầu giường, cổ chân phải bó bột. Không thể nghi ngờ một điều rằng Vu Uyển Thanh là một người rất đẹp, dù đã hơn bốn mươi nhưng bà vẫn son sắc như ngày xưa. Chỉ có điều mấy ngày này liên tiếp bận rộn với những quy trình quyên góp phức tạp, cộng thêm đêm qua lại bị hoảng sợ nên lúc này sắc mặt lộ ra vẻ tái nhợt tiều tụy.
"Bé con…” Mặt Vu Uyển Thanh hơi biến sắc, giống như sợ chạm đến điều gì đó, nhẹ giọng nói: “Tới đây cho mẹ nhìn một chút.”
Quý Anh chậm rãi bước lên phía trước, Quý Thiên Trạch đứng ở mép giường nhìn thấy quầng thâm dưới mắt của cô, âu yếm vỗ vai con gái: “Trở về thì nghỉ ngơi cho khỏe đi, những cái khác không cần nghĩ tới.”
"Trước tiên cứ nói chuyện với mẹ con một lát, bố xuống tầng trước.”
Quý Thiên Trạch đi ra ngoài, ‘cạch’ một tiếng đóng cửa phòng lại,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cung-chieu-anh-dao/1902483/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.