Ngày hôm sau, Tề Hiên đi làm giống như thường ngày, Ngãi Giai Giai tiễn anh ra cửa, rồi buồn rầu vào nhà ngồi, trong tay vẫn cầm điện thoại và đợi điện thoại của Tăng Hải Lâm.
Nhưng mà lần này Tăng Hải Lâm không gọi điện thoại cho cô, mà là gởi một cái tin nhắn, hẹn thời gian địa điểm. Ngãi Giai Giai nhận được tin nhắn thì lặng lẽ rời đi, không cho Tề Hùng và bà Lâm biết hành tung của cô, vụng trộm đi ra bên ngoài, bắt taxi đi đến nơi Tăng Hải Lâm nói.
Tề Hiên ở đường bên kia, căn cứ theo máy theo dõi mà lặng lẽ đi theo. Ngày hôm qua dây chuyền anh tặng cho Ngãi Giai Giai, chính là một máy theo dõi, chỉ là cô gái này không biết mà thôi.
Lúc này điện thoại của Tề Hiên đột nhiên vang lên, anh tưởng là điện thoại của Tề Tiểu Hiên, nên lập tức nhận, đến lúc nhìn màn hình hiện thì có hơi thất vọng, nhưng vẫn là rất nhanh nhận điện thoại.
“Thiếu chủ , căn cứ theo tin tức đáng tin, trước đó vài ngày có người nhìn thấy một phụ nữ và một đứa bé bị trói đến ngoại ô, một căn nhà có khí đốt bị bỏ hoang, có lẽ đứa bé kia chính là tiểu thiếu chủ.
“Lập tức phái người âm thầm điều tra, nếu quả thật là tiểu thiếu chủ, thì nhất định phải bảo đảm nó được bình an dưới tình huống cứu người ra.” Tề Hiên vừa lái xe vừa ra lệnh.
Sau khi Tề Hiên cúp điện thoại thì cười tà ác, trong lòng suy nghĩ làm thế nào xử trí Diệp Tầm Phương kia.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cung-chieu-bao-ho-vo-yeu/277048/chuong-177.html