Lúc này chắc đã là mười giờ tối rồi, lúc này người trong thôn chắc cũng đã nghỉ ngơi, bởi vậy rất yên tĩnh.
Ngãi Giai Giai lần mò lẻn vào phòng bếp nhà mình, tìm khắp tất cả mọi nơi, mới tìm được một củ khoai lang lạnh, nhưng mà cô cũng đã rất thỏa mãn, vui vẻ cầm lấy khoai lang, xem khoai lang nguội lạnh kia giống như là báu vật, sau đó lặng lẽ rời khỏi phòng bếp chính nhà mình, chạy về phòng cỏ tranh nhỏ của mình, song khi lúc cô trở lại phòng cỏ tranh, trong phòng đã không thấy người.
"Anh trai, anh đang ở đâu vậy?" Ngãi Giai Giai sốt ruột tìm kiếm khắp nơi.
"Anh trai, em tìm thức ăn cho anh đã trở lại rồi, anh đi ra đi!"
Ngãi Giai Giai vừa tìm, vừa hô, cuối cùng khóc lên.
"Anh trai, anh đã đi đâu, có phải là Giai Giai không tốt, làm đau anh, cho nên anh mới đi không." Ngãi Giai Giai ngồi chồm hổm trên mặt đất, không ngừng nức nở, trong lòng rất mất mát.
"Ô ô ——"
Cô tưởng lúc nãy bôi thuốc cho gã đàn ông, làm đau anh, cho nên anh mới thừa dịp lúc cô không có ở đây mà rời đi, nhưng mà Ngãi Giai Giai tuổi còn nhỏ căn bản cũng không biết rằng, một người bị trọng thương, là không có năng lực rời đi.
"Giai Giai, sao trễ rồi mà con còn ở bên ngoài khóc vậy, không phải là mẹ hai của con lại đánh con chứ?" Một người đàn bà trung niên nghe được tiếng khóc, nên đi ra cửa nhà, rồi đi đến trước mặt Ngãi Giai Giai hỏi, trong mắt tràn đầy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cung-chieu-bao-ho-vo-yeu/790867/chuong-3.html