Ngãi Giai Giai cong người ở trong ngực của bà Lâm, nhìn mẹ kế rời đi, đột nhiên cảm thấy quá mệt mỏi, vì vậy im lặng mà ngủ, ngủ vô cùng an ổn.
Bởi vì có một loại cảm giác được bảo vệ, cho nên cô ngủ rất an tâm.
Bà Lâm thấy thế, nhẹ nhàng ôm cô, đi đến chỗ vừa mua được.
Một cô bé mười ba tuổi, nhưng thể trọng lại nhẹ như thế, ôm vào trong ngực, cảm giác giống như là một cô bé năm tuổi, thật không biết cô bé làm sao mà sống được.
"Bạn già, bà chăm sóc cô bé, tôi đi báo cáo cho thiếu chủ." Ông Lâm nhìn bà Lâm đưa Ngãi Giai Giai tới trên giường thoải mái, nên nói.
Lúc sáng sớm thì bọn họ đã đi tới cái thôn này, rất nhanh đã mua một căn nhà nhỏ, sau đó đi tìm cô bé này.
"Đi đi, tôi sẽ chăm sóc cô bé thật tốt, đúng rồi, nên mua quần áo cho nó, quần áo trên người nó thật sự không thể mặc nữa."
Bà Lâm nhìn quần áo cũ nát trên người Ngãi Giai Giai mà không chịu nổi, có rất nhiều miếng vá, thật là đau lòng, trong lòng đã muốn mắng bà mẹ kế vừa rồi trăm ngàn lần.
"Trong rương ở dưới lầu, tất cả đồ đạc của cô bé đều ở dưới lầu, đợi tí nữa tôi sẽ sửa sang lại cho tốt, trước hết để cho cô bé nghỉ ngơi thật tốt a." Ông Lâm thấp giọng nói, sợ đánh thức cô bé ở trên giường.
"Đi, tôi phải làm một phần bổ sung dinh dưỡng cho con bé, ông xem con bé gầy đến thế này, giống như chỉ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cung-chieu-bao-ho-vo-yeu/790874/chuong-5.html