Bà Lâm ở một bên nhìn Ngãi Giai Giai đánh răng rửa mặt, đợi cô xong, thì chải tóc cho cô, sau đó mang cô đến bên bàn ăn.
Ngãi Giai Giai nhìn cả bàn thức ăn ngon, không ngừng nuốt nước miếng, nhưng vẫn không dám ngồi xuống.
Hôm nay phát sinh quá nhiều chuyện xấu rồi, cô không cách nào tiếp nhận, cô không thể tin được, trong nháy mắt thế giới hoàn toàn biến dạng rồi, nếu như có thể vẫn cứ như vậy, thật là tốt biết bao a!
"Giai Giai, sao còn đứng đó, mau ngồi xuống, một hồi bác Lâm sẽ trở lại, ông ấy đã đi mua thức ăn rồi." Bà Lâm khuyên.
"Mẹ Lâm, những thức ăn này là cho con ăn sao?" Ngãi Giai Giai đối với thức ăn trên bàn tràn đầy khát vọng, nhưng vẫn không dám tùy tiện ăn.
"Đương nhiên, những thức ăn này là do mẹ Lâm đặc biệt làm cho con, con nếm thử xem ăn được không, nếu như không ăn được, mẹ Lâm chỉ có thể lại tiếp tục cố gắng." Bộ dáng bà Lâm làm ra vẻ bi thương nói .
"Không, con nhìn thấy là biết thức ăn ngon rồi, nhưng con thật sự có thể ăn sao? Nếu mà ăn thì con không có tiền trả cho ngừơi đâu, mẹ con đã nói qua, không thể tùy tiện mà muốn đồ của người khác." Ngãi Giai Giai cúi đầu nói.
Cô biết rõ, ăn được gì đó khẳng định phải dùng tiền, nhưng mà cô không có tiền.
"Không cần tiền, đây là mẹ Lâm đặc biệt làm cho con, con cứ nhiệt tình ăn là được rồi." Bà Lâm nói xong, sau đó giúp cô ngồi xuống, đem chiếc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cung-chieu-bao-ho-vo-yeu/790879/chuong-7.html