“Ở đây có nô tỳ làm, bà làm việc nhanh nhẹn chút!” Lúc dì Ngưu chuẩn bị rời đi, Nhị phu nhân lại thận trọng dặn dò nói, vừa nãy bà ta không hiểu sao lại có cảm giác khiếp sợ và hốt hoảng, khiến bà ta không nhịn được mở miệng nhắc nhở.
Bề ngoài dì Ngưu nhìn rất thật thà, nhưng ánh mắt lúc này lại thư thái bình tĩnh, đi đường cũng mạnh mẽ có lực.
“Này, dì Ngưu?” Như Ý từ bên ngoài làm việc trở lại, lại có thể ở chỗ này gặp được dì Ngưu, điều này làm cho cô hưng phấn, lần trước chia tay ngược lại đã một thời gian dài, cô bởi vì quá bận rộn, thế mà đều quên.
“Như Ý, con đây là đi đâu thế?” Dì Ngưu che giấu tốt tất cả sự sắc bén của mình, trở nên tùy ý mở miệng.
Như Ý nhìn dì Ngưu, thân mật kéo tay bà ta, có chút nũng nịu mở miệng: “Con đi ra ngoài, gần đây có chút bực bội!”
Dì Ngưu liếc mắt nhìn Như Ý, không phát hiện có cái gì khác thường, cười cười nói: “Buồn bực là nên đi ra ngoài, không nên quá mệt mỏi, bây giờ chú Ngưu con không còn nữa, ta cũng xem như có mình con là người thân!” Dì Ngưu kéo Như Ý nói chút chuyện nhà, ngược lại tỏ ra rất có dáng vẻ trưởng bối.
Vừa nhắc tới chú Ngưu, Như Ý nhớ lại ngày khác thường đó, ánh mắt trở nên có chút kỳ lạ, sáp người lại gần bên tai dì Ngưu nói nhỏ: “Dì Ngưu, lần trước con đi xem phần mộ của chú Ngưu, thấy mảnh đất kia tươi mới, người nói
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cung-chieu-cua-bao-quan/835227/chuong-306.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.