Trác Công Vinh mắng: "Nam nhân thì khóc cái gì mà khóc? Con ở trong Trác gia làm trâu làm ngựa, ra ngoài chẳng phải tốt hơn sao? Tuy rằng chỉ là một bách tính bình thường, nhưng tự mình mở cửa hang trở thành ông chủ, rồi lấy Tống gia cô nương về làm vợ, sinh vài tiểu tử bụ bẫm trắng trẻo, cuộc sống cũng rất hạnh phúc mỹ mãn! Đừng buồn nữa, Tiểu Tứ, con nên hiểu cho sự khổ tâm của ông nội và cha con.”
Trác Lỗi gật đầu, lau nước mắt: "Vâng, con biết. Ông nội và bố dường như muốn trừng phạt con vì đã gây rắc rối bên ngoài rồi đuổi con ra khỏi phủ Trác Vương. Thật ra, là hy vọng con sẽ là một người bình thường không tranh quyền đoạt thế, trải qua tháng ngày yên ổn. Một chút võ thật con cũng không biết. là một kẻ phế nhân. Trác gia cây lớn thì bão lớn, có rất nhiều kẻ thù, chắc chắn sẽ có những người làm khó con. Ông nội và cha thực sự đang muốn bảo vệ con. Con hiểu, con đều hiểu... "
Vừa lau hết nước mắt, rồi lại rơi xuống liên tiếp...
Ngoài mặt thì trục xuất?
Nhưng thực ra là bí mật bảo vệ Trác Lỗi?
Như Ý quá ngạc nhiên.
Hóa ra ở đây, còn có nội tình như vậy!
Ngay cả bản thân của Như Ý cũng cảm thấy, rời khỏi cái cây cổ thụ như phủ Trác Vương, thực ra đối với Trác Lỗi càng có lợi. Nếu huynh ấy chỉ là một bách tính bình thường, sẽ không ai tính kế hay bắt nạt huynh ấy nữa.
Huynh ấy cũng không cần phải ở Trác gia làm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cung-chieu-cua-bao-quan/835359/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.