Lệ phi, đệ nhất mỹ nhân của triều Thiên Tống, gợi cảm nóng bỏng, nhưng so với cô gái này, lại giống như bùn đen với mây trắng.
"Nàng là tiên nữ trời ban cho trẫm sao?"
Thác Bạt Liệt thăm dò hơi thở của cô, vẫn còn hơi thở, chỉ là hơi suy yếu.
"Người đâu, bắt thích khách lại!" Thác Bạt Liệt hạ lệnh.
"Rõ, bệ hạ!" Thái giám nhận lệnh.
"Chờ một chút!" Thác Bạt Liệt đột nhiên đổi ý.
Hắn nhìn cô gái đang yên tĩnh ngủ say giống như tiên nữ, xuất trần thoát tục, vẻ đẹp thanh tú kia khiến bất kỳ người đàn ông nào cũng không thể kháng cự.
Nhất là một bạo quân thân thể cường tráng, đang trong tình dục, trần trụi không mảnh vải che thân.
"Toàn bộ các ngươi lui ra!" Đôi mắt bạo quân hiện lên ánh sáng dâm tà.
Lệ phi thấy thế, kêu to: "Bệ hạ! Không thể! Ả ta là thích khách."
Thác Bạt Liệt lạnh lùng nhíu mày: "Lúc nào đến phiên ngươi dạy trẫm làm việc? Cút! Nơi này không còn việc của ngươi."
Lệ phi tức giận thở phì phò, lúc cao trào lại bị người ta đột nhiên xem vào, ngay cả người đàn ông cũng bị người xa lạ cướp đi, cô ta giận mà không dám nói gì, tức giận rời đi.
Thác Bạt Liệt cho toàn bộ cung nữ thái giám lui ra. Hắn nhìn cô gái nằm bất động như cá chết, trong lòng thầm nghĩ: "Trời xanh ban cho trẫm tiên nữ hạ phàm để cá nước thân mật, trẫm há có thể phụ ý tốt của trời xanh?"
"Người đâu!" Bạo quân hét lớn.
"Xin nghe bệ hạ phân phó?" Thái giám chạy đến.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cung-chieu-cua-bao-quan/835434/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.