Chưa đi được bao lâu, tuyết lại bắt đầu rơi, những bông tuyết liên tục rơi trên cửa kính xe dần tan, nước đọng tấm thủy tinh chảy xuống, giống như một khuôn mặt đang khóc nỉ non. Mạnh Ảnh cảm thấy hơi mệt liền dựa người vào lưng ghế.
“Cô gái, cô muốn đi đâu?” Tài xế từ kính chiếu hậu nhìn cô gái vừa lên xe mà không nói nơi, giọng nói lịch sự lên tiếng hỏi thăm.
“Cứ chở cháu đi vài vòng là được.” Mạnh Ảnh quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, tuyết bay nhè nhẹ dưới ánh đèn đường, trên phố dáng vẻ người qua đường rất vội vã, cảnh sắc xung quanh liên tục lui về phía sau, tuyết đọng trên mặt đường bị bánh xe đi ngang làm bắn lên người đang đi trên đường, cảnh tượng thật không đẹp gì cả, cô không hiểu tại sao còn có nhiều người thích tuyết như vậy. (Ten: tuyết đẹp mà chị T_T năm ngoái em cứ tưởng sẽ đc thấy tuyết ai ngờ qua là tuyết tan mất rồi >”<)
“Chắc cô là người nơi khác đến đây du lịch?” Tài xế nghĩ vậy nên hỏi.
Mạnh Ảnh thầm thấy buồn cười, mình giống người ở nơi khác sao? Nhưng thôi, nên là vậy, dù đã ở nơi này thật lâu, nhưng cô cũng không biết rõ những địa điểm ở nơi này, bị nhìn thành người ở nơi khác cũng dễ hiểu thôi. Thế nhưng, cô thật sự là người ở nơi khác sao? Thành phố mà cô từng sống trước kia mới là quê hương của cô, dù hổ khẩu của cô từ trước đến nay đều ở nơi này.
Vì vậy Mạnh Ảnh vẫn nghiêm túc nhìn người tài xế
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cung-chieu-em-ca-doi/612591/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.