Liên tục nhìn văn kiện mấy tiếng đồng hồ, đôi mắt cửa Trình Diệc Nhiên hơi đau nhức, đành buông văn kiện đang xem trong tay xuống, đứng dậy nhìn về phương xa.
Anh nhớ lúc còn rất nhỏ, Ba anh từng nói với anh, nếu cảm thấy mắt mệt mỏi thì nhìn về phương xa một chút. Lúc đó bài tập của học sinh tiểu học luôn nhiều, làm thế nào cũng không xong, cả ngày đôi mắt cứ nhìn chằm chằm vào sách vở, thật sự rất đau nhức. Ba là người rất sáng suốt, luôn cho anh đi ngủ sớm một chút. Ngày hôm sau tự mình đưa anh đi học, giải thích đàng hoàng với giáo viên đủ loại nguyên nhân khiến anh không thể hoàn thành bài tập về nhà. Nhưng Mẹ lại không đồng ý, luôn muốn đốc thúc anh hoàn thành bài tập, trong suy nghĩ của Mẹ lời nói của giáo viên luôn đúng. Bởi vậy Mẹ luôn trách Ba anh, Mẹ cảm thấy Ba quá cưng chiều anh, không có lợi cho sự trưởng thành của anh. Nhưng anh nhớ rằng Ba luôn có chút tiếc nuối nói, lúc 37 tuổi Ba mới có con trai, không cưng chiều anh thì cưng chiều ai đây?
Thật ra không phải Trình Diệc Nhiên hay nhớ lại những chuyện cũ này, có rất nhiều chuyện anh không muốn nhớ lại. Nếu là chuyện vui vẻ, bây giờ cũng đã mất đi, nhớ lại dễ khiến cho người ta yếu lòng; mà chuyện không vui, nhớ lại sẽ chỉ làm chính mình càng không vui.
Nhưng giờ khắc này tự nhiên anh nhớ rằng Ba Mẹ mình đã mất sớm, họ trao cho anh rất nhiều tình yêu, rất nhiều. Đáng tiếc họ lại
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cung-chieu-em-ca-doi/612597/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.