“Thật sự rất xin lỗi, khi đó, tôi không giúp được cậu.”
Trên đường trở về, lỗ tai anh sắp bị lời xin lỗi của cô mài đến chai lì.
Lâm Hi đặt cô lên ghế sô pha, nhìn cô từ trên cao, ánh đèn chiếu xuống tóc anh, phủ lên ánh mắt thoáng hoang mang của anh.
Thật lâu sau, anh khẽ thở dài một tiếng: “Đã lâu như vậy rồi, sao vẫn còn nhớ.”
Lâm Hi ngồi bên cạnh cô, dùng vẻ mặt phức tạp nhìn cô, giọng nói rất dịu dàng, hoàn toàn không ương ngạnh giống bình thường.
“Còn nhỏ như vậy, tôi trách ai, cũng không liên quan đến cô.” Anh vuốt tóc mái giữa trán cô: “Đừng nghĩ nữa.”
Lý Huyền đã hoàn toàn ngủ say, cả người cuộn tròn, ngáy nhè nhẹ.
Ban đầu Lâm Hi định thu dọn toàn bộ hành lý đến khách sạn vào hôm nay, nhưng vì người phụ nữ này, anh chỉ có thể dời lại. Anh xoa tóc, khó chịu đi vào phòng tắm tắm rửa
Đến khi đi ra, anh nhìn thấy Từ Diệp đang ngồi xổm trước sô pha, giống như con khỉ hóng hớt, nhéo hai má mềm mại của Lý Huyền, nhìn qua nhìn lại, cười nói: “Bên ngoài so với trong TV, cũng không có gì khác biệt!”
Lâm Hi dùng khăn lông xoa xoa mái tóc ướt đẫm, liếc mắt nhìn cậu ta: “Người ta vừa mới ngủ, cậu đừng trêu cô ấy, nếu không lại ầm ĩ bây giờ.”
Vừa rồi cô hết đá lại đánh trên lưng anh, khóc nức nở như bị anh bắt nạt, khiến người qua đường phải ghé mắt nhìn, cho rằng anh đang bắt cóc cô.
“Sao thế, đau lòng à?” Từ Diệp cố
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cung-chieu-em-sao-nho/2298396/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.