Lý Huyền không hát chúc mừng sinh nhật được, nhưng cô lại muốn nghe, Lâm Hi bất đắc dĩ, chỉ có thể tự hát cho chính mình, hành khách trên xe nhận được đồ ăn của anh, cũng rất biết ơn anh, vì thế cùng hát với anh, khoang xe vốn lạnh lẽo nhưng vì Lâm Hi đến, mà lập tức thân thiện hơn rất nhiều.
Liên tục có người chúc anh sinh nhật vui vẻ, vẻ mặt Lâm Hi không được tự nhiên, không biết làm gì, tay chân cũng không biết nên để ở đâu, ngồi thẳng tắp trên vị trí, lạnh nhạt đón nhận lời chúc của người khác, anh chưa từng được nhiều người chúc sinh nhật như vậy, từ rất sớm đã thành thói quen một mình một thế giới, che chắn bản thân kín mít không còn một khe hở, để lại cho người khác, chỉ có gai nhọn sắc bén không thể tiếp cận.
Chưa bao giờ nghĩ tới, vô tình giúp đỡ người khác, lại có thể nhận được báo đáp, lại ấm áp như thế.
Có lẽ làm người tốt, cũng không khó như vậy.
Lâm Hi để Lý Huyền ngồi trên đùi mình, nhìn đồng hồ, kim giây tích tắc. Còn một phút cuối cùng, anh ghé sát vào mặt cô, ánh mắt dịu dàng: “Người khác nói rồi, em thì sao?”
Không ngờ anh lại trịnh trọng như vậy, Lý Huyền cúi đầu cười khẽ: “Lâm Hi, sinh nhật vui…”
Chữ “Vẻ” còn chưa nói ra khỏi miệng, đầu ngón tay anh đã giữ chặt lấy cằm cô, cúi đầu, lấp kín miệng cô.
———-
Tết âm lịch đến, một đơn khúc tên là 《 Tuyết đầu mùa 》 đã đánh bại tất cả các đĩa đơn âm nhạc,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cung-chieu-em-sao-nho/2298433/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.