Edit: Thụy Miên
Sáng sớm hôm sau, Mặc Khuynh Thành đã không tìm thấy Mặc Dận rồi.
"Ba ba, anh cả đâu?" Cô có một loại trực giác rằng nhất định Mặc Tuyển Thần biết rõ.
"Nó hả, tạm thời sẽ không về." Mặc Tuyển Thần xem tin tức, không để ý nói.
Mặc Khuynh Thành có chút bối rồi, từ lúc trùng sinh đến bây giờ, Mặc Dận chưa bao giờ tách khỏi mình, cho dù quay phim cũng là mỗi ngày ở cùng mình.
Cô nhìn Mặc Tuyển Thần, thở hổn hển, trực tiếp tắt TV đi, nhìn chằm chằm ông.
Trong lòng Mặc Tuyển Thần ghen tuông, không phải chỉ là một người anh cả thôi sao, chẳng lẽ còn quan trọng hơn người làm cha như ông sao?
"Tiểu quai, con không thương ba ba à."
"Ba ba, không phải con không thương ba."
Dáng vẻ của Mặc Tuyển Thần ra vẻ không tin, quệt miệng, uất ức ôm lấy Mặc Khuynh Thành, còn không ngừng cọ cọ.
Mặc Khuynh Thành bất lực! Cô chỉ hỏi anh cả đâu rồi, sao lại biến thành như thế này, chỉ có thể đưa tay vỗ vỗ đầu ông, "Ba ba ngoan, tiểu quai vẫn rất yêu ba mà."
Mặc Tuyển Thần dựa vào trên vai cô, buồn nôn đến run lên, vì để cho tiểu quai không hỏi Mặc Dận đi đâu, chính mình đã phải bán cái mặt mo này đi giả bộ bán manh vô tội, ông dễ dàng sao!
Thế nhưng dù cho trong lòng ông đang điên cuồng gào thét thì Mặc Khuynh Thành cũng không biết thuật đọc tâm, mà dù cô có biết, cũng sẽ chỉ cảm thấy ba của mình thật đáng yêu.
Nói này nói nọ với Mặc Tuyển Thần
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cung-chieu-vo-yeu-phuc-hac-de-thuong/2496237/quyen-1-chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.